Suy nghĩ của Cố Nhược Hy chợt nghĩ đến mẹ và anh trai ở bệnh viện, giờ này hai người họ đã ngủ rồi.
Trong phòng bệnh còn có dì Từ – người giúp việc do Lục Nghệ Thần sắp xếp chăm sóc mẹ và anh cô hai mươi bốn trên hai mươi bốn tiếng.
Chính vì thế mà cô không cần lo lắng về quá nhiều chuyện nữa, cô nhất thời trở nên thảnh thơi hơn và có thời gian để ôn tập cho kỳ thi cuối tháng.
Sau khi trở về nhà thì cô đọc sách, dự định sẽ thức trắng để ôn bài nhưng nhìn thấy chiếc đầm trắng đặt trên ghế làm cô vô thức cắn đuôi bút ngây người.
Thế mà anh lại nói với cô rằng không cho phép cô ôm người đàn ông khác khóc nữa!
Còn bảo cô rằng nếu muốn khóc thì có thể tìm anh.
Trái tim trong ngực cô đập loạn giống như vừa uống phải thuốc trợ tim vậy, muốn dừng cũng không được.
Cô cầm điện thoại lên, rất muốn gửi cho anh một tin nhắn để hỏi anh vì sao đối xử với cô tốt như thế.
Ngón tay cô do dự trên màn hình hết nửa ngày nhưng không tài nào soạn ra nội dung trọng tâm.
Cuối cùng, cô xóa tin nhắn đi rồi đem số điện thoại anh lưu vào danh bạ với cái tên “người lạ”.
Anh có bạn gái rồi, lúc ở trong bệnh viện cô đã nhìn thấy.
Người con gái thân mật khoác lấy tay anh thật xinh đẹp và còn có biểu cảm dịu dàng trên gương mặt anh nữa…
Cô và Lục Nghệ Thần sẽ và chỉ có thể làm người lạ của nhau mà thôi.
Ngày hôm sau đến trường cô vẫn sẽ chạm mặt với Kiều Mộc Phong và Lâm Hâm, riêng Hạ Tử Mộc thì vẫn chưa trở lại trường học.
Cố Nhược Hy có tình giữ khoảng cách với Kiều Mộc Phong, mặc cho anh đã chiếm chỗ ngồi của cô nhưng cô vẫn ngồi trong góc phòng nghe giảng.
Lần này cô thật sự sợ bị Kỳ Thiếu Cần quấy rầy.
Vết cắn trên xương quai xanh của cô vẫn còn đau, với độ sâu gần tới xương như vậy cho thấy Kỳ Thiếu Cần chán ghét và hận cô đến mức nào.
Dù cô đã cố tình mặc một chiếc áo thun cỗ nhỏ nhưng vẫn không hoàn toàn giấu đi được lớp băng gạc bên trong.
Mộc Phong hỏi cô vì sao lại bị thương thì cô chỉ biết trả lời rằng không cần thận bị chó cắn phải.
“Đã tiêm phòng chưa? Mấy con súc vật mang nhiều vi khuẩn lắm, cậu không nên xem thường.” Kiều Mộc Phong kéo cô đi về phòng giáo vụ, muốn đích thân tiêm phòng cho cô.
“Không cần đâu! Thật sự không cần mà, mình đã tiêm rồi!” Có Nhược Hy vội từ chối, thế nhưng Kiều Mộc Phong chưa hề buông tay.
“Mình còn không hiểu cậu sao? Chắc chắn cậu không nỡ tốn tiền tiêm ngừa.”
Lâm Hâm không cam lòng trừng mắt nhìn hai người, giận đến nỗi hoa dung thất sắc mà xông lên tách hai người ra.
“Để em đi cùng cô ta! Anh là một người đàn ông lại không biết chăm sóc cho phái nữ.” Lâm Hâm cắn răng đem toàn bộ lửa giận đều nén xuống, cố gắng rặn ra một chút ý cười nói với Kiều Mộc Phong.
“Cũng được.” Kiều Mộc Phong mỉm cười: “Anh đưa hai người đi bệnh viện.”
“Chẳng phải anh nói phải về công ty sao? Em lái xe chở cô ta đi là được rồi.” Lâm Hâm sợ Kiều Mộc Phong sẽ kiên quyết đi cùng nên lập tức kéo Cố Nhược Hy chạy ra khỏi cổng trường.
Cô ta nghiến răng nói với Cố Nhược Hy: “Cô làm gì mà bị chó cắn? Cô cứ phải làm ra mấy chuyện rắc rối như vậy để Mộc Phong quan tâm cô phải không?”
Cố Nhược Hy vịn trán: “Tôi sẽ giữ khoảng cách với Mộc Phong.
Cho nên, xin cô cũng giữ khoảng cách với tôi.”
Lâm Hâm thấy Mộc Phong luôn nhìn theo hai người, cô ta liền khoác tay Cố Nhược Hy làm ra vẻ thân thiện, cô ta đè thấp âm thanh nói: “Tôi chỉ mong sao không còn nhìn thấy cô nữa nên đã cắn răng nhẫn nhịn đến kỳ thi cuối tháng rồi.”
“Không muốn nhìn thấy tôi cũng dễ thôi, cô đừng đến trường học nữa.
Dù sao tương lai của cô cũng sẽ tiếp quản công ty gia đình.”
“Tôi vì Mộc Phong mới đến trường!”
Ngay lúc này, một chiếc Bentley đen đột ngột xuất hiện trước mặt hai người.
Tiếng thắng gấp phát ra có chút chói tai.
Vừa trông thấy người trong xe là Kỳ Thiếu Cẩn đang đeo kính râm, sắc mặt của Cố Nhược Hy liền trắng bệch, cứng nhắc lui về sau hai bước.
“Anh Thiếu Cần!”
Lâm Hâm