Một tiếng thắng gấp vang lên chói tai kèm theo tiếng rú còi điên cuồng khiến cả thế giới đều im bặt.
Cố Nhược Hy khẽ hé môi nhưng không phát ra được âm thanh, cô như kẻ điên xông về phía trước.
Trông thấy mẹ ngã ngồi trên đường, chỉ cách chiếc siêu xe trong gang tắc, cuối cùng cô cũng ôm lấy mẹ mình khóc lớn .
“Mẹ làm gì vậy? Mẹ muốn làm gì vậy? Hu hu hu… mẹ chết đi thì con và anh trai phải làm sao? Chúng con phải làm sao?”
“Mẹ không muốn sống nữa, thật sự không muốn sống nữa Nhược Hy à! Mẹ không muốn liên lụy con, Nhược Hy của mẹ!”
Dương Thư Dung tang thương ngửa đầu khóc to, tay bà không ngừng đánh lên tắm lưng ốm yếu của Cố Nhược Hy.
“Nhược Hy, ngày nào con cũng phải gắng gượng mỉm cười, mẹ đều thấy hết! Mẹ đau xót! Những gì con và bác sĩ Lý nói với nhau, mẹ đều nghe thấy hết rồi! Mẹ không thể để con vì xoay sở tiền phẫu thuật mà bán thận, mẹ không thể tiếp tục hại con nữa! Mẹ là người mẹ tôi tệ, vì muốn sống mà ép đến con gái mình đi bán thận! Trong lòng mẹ đau đến nhỏ máu, hận không thể chết ngay tại chỗ!” Dương Thư Dung lại dùng sức đập lên lồng ngực mình, Cố Nhược Hy vội vàng ôm chặt bà, không để bà tự làm tổn thương mình nữa.
“Rõ ràng có cách để trị khỏi cho mẹ thì tại sao mẹ lại nhãn tâm bỏ cuộc? Con không thể vì không có tiền mà trơ mắt nhìn mẹ rời xa con và anh trai.
Chúng ta vẫn còn hy vọng, vẫn còn hy vọng mài! Mẹ, sinh mạng của con là do mẹ ban cho, không có mẹ thì không có con.
Trên thế giới này, đối với con thì mẹ là người quan trọng nhất.
Mẹ đừng rời xa con, đừng từ bỏ bản thân có được không?” Có Nhược Hy đã khóc đến mức khàn cả giọng.
“Dù cho có đổi thận thì căn bệnh của mẹ chỉ ổn định trong vòng 5 năm, sau đó thì sao? Con vẫn phải vì bệnh của mẹ, vì tiền mà bôn ba sao? Mẹ không muốn để con qua chuỗi ngày cực khổ nữa.
Con gái nhà người ta đều được ba mẹ thương yêu như một công chúa vô âu vô lo, còn con thì sao? Thật sự mẹ không nhẫn tâm, Nhược Hy của mẹ!”
“Mẹ cho rằng mẹ là gánh nặng của con nhưng với con, mẹ là tất cả.
Không có mẹ thì sao con có thể hạnh phúc?” Cố Nhược Hy nắm chặt vai bà: “Mẹ phải kiên cường lên, con không cho phép mẹ có ý nghĩ muốn chết, mẹ có nghe không hả?”
Cố Nhược Dương khóc ôm lấy mẹ và em gái: “Đều tại Dương Dương không tốt, để mẹ và em gái phải lo lắng.
Là Dương Dương không tốt, là Dương Dương không ngoan.
Mẹ đừng bỏ Dương Dương lại, đừng bỏ em gái lại.
Dương Dương sẽ bán thận để chữa bệnh cho mẹ… được không? Mẹ ơi, mẹ đừng chết.”
Ba mẹ con ôm chặt lấy nhau gào khóc khiến không ít người vây lại xem.
Một người đàn bà quý phái xông xuống xe, chỉ vào mẹ con Cố Nhược Hy mắng to: “Muốn chết có nhiều cách lắm, đừng có liên lụy người khác chứ? Tìm một nơi không người rồi nhảy xuống biển cũng chỉ mắt tầm nửa tiếng thôi, đảm bảo sẽ chết thôi! Nếu không thì uống thuốc độc, cắt cổ tay hay thắt cổ cũng chết được thôi! Xông ra trước xe tôi để chết ư? Tôi nói các người muốn lừa tiền thì đúng hơn! Tại sao trên đời lại có loại người không cần mặt mũi như vậy? Còn không bằng một tên ăn mày! Hay là chết luôn cho sạch sẽ, đỡ phải ra ngoài hại người nữa! Khó trách bệnh nặng mà không có tiền chữa, vô đạo đức như bà thì ông trời sẽ trị bà thôi!”
Cố Nhược Hy quay đầu trừng mắt nhìn người đàn bà kia, Dương Thư Dung vội kéo cô lại.
Cố Nhược Hy cũng biết bản thân không đúng trước, đành phải cúi đầu nói một câu xin lỗi rồi kéo mẹ đứng lên, định rời khỏi đám đông để quay về bệnh viện.
Thế nhưng, người đàn bà ăn mặc sang trọng kia vẫn chưa chịu buông tha, kéo Dương Thư Dung lại nói rằng phải báo cảnh sát, bắt hai mẹ con cô phải bồi thường cho tổn thất tinh thần của bà.
Những người xung quanh đều đang xì xào bàn tán, có người còn bảo rằng ba mẹ con đã đủ tội nghiệp rồi, muốn người đàn bà kia bỏ qua nhưng mà bà ta vẫn ngoan cố