Người Kiều Mộc Phong đưa Cố Nhược Hy về nhà, cô xông vào phòng tắm cởi bỏ quần áo ướt rồi ngâm mình vào bồn nước ấm rồi mệt mỏi nhắm lại hai mắt.
Cô muốn quên sạch chuyện xảy ra trong hôm nay nhưng nó vẫn liên tục lập lại trong đầu cô.
Lúc cả hai rời đi, Lâm Hâm đã gào thét rằng cô ta sẽ không buông tha cho cô.
Câu nói đó giống hệt như lời nguyền rủa quấy nhiễu bên tai.
“Cố Nhược Hy, cô và Mộc Phong sẽ không có kết cục tốt đâu!
Kiều gia sẽ không chấp nhận cô!”
Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới sẽ dính dán vào Kiều gia, cũng chưa từng ảo tưởng cùng Mộc Phong phát triển thành mới quan hệ yêu đương.
Nhưng chẳng hiểu vì sao trong đại não của cô cứ quên không được câu nói đó, trong lòng rối thành một đoàn nhưng không cách nào tháo gỡ được.
Ngâm mình được khá lâu cô mới ra ngoài lau khô tóc và mặc quần áo vào.
Mộc Phong ngồi trên sô pha ở phòng khách cầm điện thoại, không biết đang xem gì.
Trông thấy Cố Nhược Hy bước ra, anh mới cất điện thoại đi.
Có Nhược Hy rót một cốc nước cho anh, cô nghĩ rằng anh đang đợi cuộc gọi từ Lâm Hâm nên trong lòng có chút áy náy.
“Xin lỗi, vì mình mà hai người thành ra như vậy.”
Thế nhưng Mộc Phong lại bật cười, nhìn Cố Nhược Hy bằng Không Muốn Trở Thành Mâu Thuẫn Của ánh mắt âm áp như cũ: “Sao mình có thể giận cậu được chứ”
Mình và cậu ấy không phải người chung một đường.”
Đúng thật Có Nhược Hy cảm thấy Lâm Hâm không phải là một nửa tốt nhất của Mộc Phong, nhưng một khi đã quyết định quen nhau thì không phải nên trân trọng lẫn nhau sao”
“Mình sẽ đi xin lỗi Lâm Hâm và bảo cậu ấy bỏ qua cho cậu.
Còn chúng ta…” Cế Nhược Hy cố gắng nở nụ cười: “Thật sự mình không muốn trở thành mâu thuẫn của hai người.
Nhưng mình lại không biết nên mở lời thế nào, nếu như mình không tiếp xúc với cậu nữa…”
“Nhược Hy!” Kiều Mộc Phong nhìn vẻ mặt khó xử của cô, lời muốn nói ra lại thôi.
“Mộc Phong…” Cố Nhược Hy ngước mắt nhìn Kiều Mộc Phong: “Cậu là người bạn tốt nhất của mình từ nhỏ đến lớn, mình không muốn hại cậu.
Bởi vì mình mà cậu và bạn gái mới chia tay, thật sự mình buồn lắm.”
Thế nhưng, Kiều Mộc Phong lại cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
Có một số việc anh không muốn nói ra vì sợ nó sẽ trở thành gánh nặng của Cố Nhược Hy, thời cơ vẫn chưa chín mùi.
Anh nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt lên vầng trán của Cố Nhược Hy: “Nhiệt độ vẫn ổn nhưng cậu vẫn nên uống thuốc cảm một lần để phòng hờ.”
Kiều Mộc Phong đứng dậy rồi đi đến ngăn tủ tivi trong phòng khách.
Sau khi tìm ra hộp thuốc liền lấy một vỉ thuốc cảm đưa cho Cố Nhược Hy.
Anh thường xuyên đến nhà Cố Nhược Hy nên biết rõ đồ đạc nằm ở vị trí nào.
Kể từ khi Có Nhược Hy qua lại với Mạnh Triết thì anh mới không còn thường xuyên qua đây
Không Muốn Trở Thành Mâu Thuẫn Của nữa.
Cố Nhược Hy thấy anh không muốn bàn luận về vấn đề này nên im lặng uống thuốc, nghỉ ngơi một lúc.
Mộc Phong đứng lên rời đi nhưng lát sau lại quay về, thì ra anh đi mua thức ăn rồi đặt trên bàn ăn trong phòng khách nhỏ.
Nhưng mà Cố Nhược Hy chưa muốn ăn nên anh đành bỏ thức ăn vào tủ lạnh trước, đợi khi nào cô muốn ăn mới làm nóng lại.
Sự chăm sóc chu đáo của anh luôn vô tình thắp lên ngọn lửa ấm cúng trong trái tim lạnh hiu của Cố Nhược Hy, nhưng ngoại trừ nở một nụ cười cảm kích thì cô chỉ có thể vờ như không nhìn thấy tình cảm của anh.
Đến khi Kiều Mộc Phong chuẩn bị ra khỏi cửa thì Cố Nhược Hy nhận được một cuộc điện thoại.
Kiều Mộc Phong thấy Cố Nhược Hy mừng như điên mà cầm điện thoại mỉm cười, trong lòng liền tò mò không biết là tin vui gì khiến cô quên hết chuyện không vui.
“Mộc Phong!” Đột nhiên, Cố Nhược Hy ôm chằm