Cố Nhược Hy xông ra bệnh viện thì trông thấy Kỳ Thiếu Cẩn đang đứng hút thuốc bên một chiếc Lamborghini.
“Anh lại tìm tôi làm gì?” Cô hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện đàng hoàng với anh ta nữa, trực tiếp trách vấn: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Mẹ của tôi phải khó khăn lắm mới được phẫu thuật, anh còn muốn giở thủ đoạn gì nữa?”
Sắc mặt của Kỳ Thiếu Cần càng thêm âm trầm, anh ta vứt đầu thuốc xuống đất rồi kéo Cố Nhược Hy lên xe.
“Buông tôi ra! Anh buông ta ra! Anh muốn làm gì?” Cố Nhược Hy vùng vẫy.
Anh ta trực tiếp dùng dây an toàn có định cô lại ở vị trí ghế phó rồi mới khởi động xe rời khỏi bệnh viện.
Thành phố về đêm vừa phồn hoa lại tĩnh mịch, bầu trời vẫn luôn tối đen không thấy một đốm sao.
Anh ta lại lái xe đến ven biển, ngoại trừ ánh sáng từ đèn đường thì mặt biển vẫn tối đen như một cái động.
Chỉ có sóng và gió biển gầm rú, mang theo hoa biển đánh vào bờ đá.
Cố Nhược Hy nhìn ra biển lớn, cô vô thức cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì thiếu chút nữa cô đã bị Kỳ Thiếu Cần làm cho chết đuối dưới biển.
Cô nhìn người bên cạnh đang yên tĩnh dị thường mà hút thuốc, căng thẳng hỏi: “Anh lại đưa tôi đến đây làm gì?”
Kỳ Thiếu Cần không trả lời, anh ta để mặt gió biển thổi mái tóc ngắn của mình rối loạn.
Cứ như thể làm như thế mới khiến tâm trạng của anh ta vơi đi buồn bực.
Thế nhưng Cố Nhược Hy chẳng hè có tâm trạng hóng gió biển, cô nhìn thấy một chiếc taxi đang chạy đến gần như trông thấy một chiếc phao cứu mạng, vội vã nhảy qua rào chắn rồi chặn xe lại.
Kỳ Thiếu Cần nhanh tay lẹ mắt phóng qua rào chắn, một tay kéo Cố Nhược Hy lại.
“Cứu mạng! Cứu mạng!” Cố Nhược Hy hét lớn về phía chiếc xe kia.
“Cố Nhược Hy!” Kỳ Thiếu Cần giận đến nghiền răng nghiền lợi, anh ta giữ chặt cô trong lòng.
Giữa đêm hôm như vậy lại có người kêu cứu, còn là một đôi nam nữ trẻ tuổi khiến tài xế phòng bị mà dừng xe ở một vị trí không xa.
Tài xế hạ kính xe xuống rồi ló đầu ra: “Cô gái, đã xảy ra chuyện gì sao? Có cần tôi báo cảnh sát giúp cô không?”
“Cứu…” Cố Nhược Hy còn chưa dứt lời thì môi cô đã bị chặn lại bởi môi của Kỳ Thiếu Khanh.
Trong lúc cô vẫn còn kinh ngạc không thôi thì anh ta đã chiếm đóng lãnh địa, ngậm chặt lấy môi dưới của cô.
“Người trẻ tuổi bây giờ thật biết cách chơi.” Tài xế taxi nhìn hai người họ hôn đến say đắm liền lắc lắc đầu, sau đó khởi động xe phóng đi mắt.
Cuối cùng Kỳ Thiếu Cần cũng buông Cố Nhược Hy đang giãy giụa ra, tiếp theo anh ta liền cảm thấy một trận nóng rát trên mặt.
Là Cố Nhược Hy đã tát anh một tiếng vang dội.
Kỳ Thiếu Cẩn che một bên mặt sưng đỏ, bật cười.
Trong mắt anh ta đều bị mây đen bao phủ, kèm theo lửa giận dâng trào.
Anh ta liếc nhìn Cố Nhược Hy khiến cô sợ đến mức lui về phía sau, cô quay người định bỏ chạy nhưng đã bị Kỳ Thiếu Cẩn chộp lấy.
Anh ta kéo mạnh một cái, cô liền ngã vào lồng ngực chắc nịch của anh ta.
“Cố Nhược Hy, tôi nói rồi, tôi sẽ không buông tha cho cô.
Tại sao cô cứ muốn chạy trốn vậy?” Giọng nói của anh ta lạnh lẽo như nước đá.
Cô ngước mắt lên nhìn đôi mắt đen láy của anh ta, trái tim trong lồng ngực đập nhanh.
Sự quật cường của cô đang dần sụp đổ, trong giọng nói chợt mang theo nức nở.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh không thể buông ta tôi sao”
Tôi chưa từng chọc vào anh cả! Tại sao anh không chịu buông tha tôi? Vì năm triệu mà anh muốn, suýt chút nữa mẹ tôi đã tự sát rồi! Anh còn muốn như thế nào nữa? Chúng tôi chỉ là những nhân vật nhỏ bé, không thể chịu đựng được sự dày vò của Kỳ đại thiếu gia! Anh không thẻ tha cho tôi sao?”
Nói đến câu cuối cùng thì nước mắt của Cố Nhược Hy tuôn rơi, cô không thể kìm nén được nữa.
Kỳ Thiếu Khanh nhíu mày, trong cặp mắt lạnh lẽo thoáng qua chút dịu dàng nhưng bàn tay vẫn nắm chặt Cố Nhược Hy, như thể anh ta đang lo sợ vừa thả lỏng thì cô sẽ chạy trốn vậy.
“Đừng bám lấy tôi nữa! Anh đừng bám theo tôi nữa được không?” Cố Nhược Hy khóc thành tiếng.
Cô không hiểu sao mình càng muốn kìm lại nước mắt thì nước mắt trào ra càng lợi hại.
Bàn tay của Kỳ Thiếu Cần thong thả siết chặt khiến Cố Nhược Hy đau đến hô nhỏ.
Anh ta đột nhiên kéo Cố Nhược Hy