Anh Lấy Đi Của Tôi Đi Bọn họ cứ như vậy không ai chịu nhường ai, không có bất kỳ trao đổi nào, cứ một quyền lại một quyền đánh lên người nhau làm khuôn mặt đẹp trai của họ bị triệt để hủy hoại.
Giống như sự phẫn nộ của họ đã bị áp chế từ rất lâu, cuối cùng cũng bạo phát nên họ phải chiến đấu đến khi nào phân được thắng bại mới thôi.
Hai người họ là nhân vật nổi tiếng bậc nhất, hủy hoại gương mặt đồng nghĩ với việc hủy đi hình tượng và tôn nghiêm cao quý của họ trước mặt người khác.
Đối với họ mà nói, đây là sự trừng phạt nghiêm trọng nhất.
Cố Nhược Hy ôm chặt cơ thể không dám ngắng đầu, cô không dám nhìn bọn họ đánh nhau mà chỉ có thể ôm lấy cơ thể không ngừng run rẫy.
Cô ước gì mình có thuật xuyên tường để chạy thoát khỏi nơi này.
Triệu Mặc dẫn theo người xông vào nhưng lại bị một tiếng gầm thét của Lục Nghệ Thần làm cho lui ra ngoài.
Cố Nhược Hy vẫn đang lõa thể, sao anh có thể để những người đàn ông đó nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô”
“Cút ra ngoài hết!”
Triệu Mặc đành mang theo người đứng ngoài cửa, không dám tham dự vào trận âu đả giữa Lục Nghệ Thần và Kỳ Thiếu Cần.
Lục Nghệ Thần nhìn sang Cố Nhược Hy đang không ngừng run rẩy một cái rồi xuất ra một quyền ngoan độc nhất, đánh thẳng vào lồng ngực của Kỳ Thiếu Cẩn.
Cuối cùng Kỳ Thiếu Cần cũng đau đến nổi không đứng dậy được nữa, anh ta mệt lử nằm ngửa trên nền đất.
“Cậu luôn là bại tướng dưới tay tôi.” Lục Nghệ Thần xem thường hừ lạnh một tiếng.
Trong mắt Kỳ Thiếu Cần tràn ngập căm hận, âm u trừng mắt nhìn Lục Nghệ Thần như thể sẽ bạo phát bất cứ lúc nào, đây chỉ là một trận nghỉ giữa hiệp mà thôi.
Lục Nghệ Thần không nhìn lấy Kỳ Thiếu Cần một lần, đi đến bế Cố Nhược Hy lên.
“Lục Nghệ Thần! Từ khi nào mà cô ấy trở thành con mỗi của anh?” Kỳ Thiếu Cần bỗng mở miệng, giọng nói lạnh lẽo ngập tràn khinh thường.
Lục Nghệ Thần hơi quay đầu, liếc nhìn về phía Kỳ Thiếu Cần: “Trước giờ tôi chưa từng xem cô ấy thành con mồi của tôi.”
Kỳ Thiểu Cần cười xem thường: “Anh vẫn đạo đức giả như vậy!”
Lục Nghệ Thần lười tranh cãi với Kỳ Thiếu Cần, anh ra lệnh cho đám người Triệu Mặc lui xuống.
Đến khi hành lang không còn một bóng người nữa, anh mới bế Cố Nhược Hy rời khỏi phòng rồi tiền vào trong thang máy lên thẳng tầng 22 – lãnh địa chuyên thuộc của anh.
Kỳ Thiếu Cẩn không còn sức nằm trên nền đất đầy hoa hồng khô, bật cười, trong mắt anh ta là một mảng băng tuyết.
Anh ta đập mạnh tay lên hoa hồng dưới đất, cành khô bén nhọn cứa vào tay anh ta đến chảy máu thành giọt, máu nhuộm đỏ cánh hoa đã khô héo khiến nó trở nên gai mắt.
“Cô Nhược Hy, cô tưởng trồn trong vòng tay của Lục Nghệ Thần thì có thể chạy thoát khỏi tôi