Cố Nhược Hy liền chạy đến giúp anh lót gối sau lưng, thế nhưng cô lại vô tình đụng trúng vét thương sau lưng của anh làm anh đau đến kêu ra tiếng.
“Tôi làm đau anh rồi sao? Thật xin lỗi, tôi quá vụng về rồi.” Cô vội xin lỗi nhưng lại phát hiện có gì đó không đúng: “Viêm ruột thừa phải mở ở phía trước chứ nhĩ?”
“Tôi ngồi lâu quá nên đau eo thôi.” Anh nhàn nhạt trả lời, ra hiệu cho Cố Nhược Hy đi rót một ly nước cho anh.
Cố Nhược Hy vội vàng rót một ly nước qua.
“Quá nóng rồi!” Anh nhăn mũi bắt bẻ.
“Để tôi thổi giúp anh!”
“Đừng thêm nước miếng của cô vào trong.” Anh tối sầm mặt nhìn cô, mang theo chút ghét bỏ.
Cố Nhược Hy lập tức che đi cái miệng định thổi của cô, dùng tay quạt quạt ly nước nóng.
Anh liếc trộm ánh mắt soi mói của anh, trong lòng thầm oán bản tính khó chiều của anh.
Lục Nghệ Thần quan sát bộ dạng nghe lời khi bị anh quở trách của cô, chợt cảm thấy cô rất đáng yêu.
Cô cầm ly nước đã nguội bớt đặt vào tay anh, anh vuốt vuốt ly nước rồi lắc đầu, bất mãn nói: *Có chút nguội rồi.”
Nhược Hy tức giận chu môi: “Anh thật khó hầu hạ.”
Lục Nghệ Thần nhướng mắt: “Ai dô, tính khí cũng không nhỏ.
Cô dùng thái độ này đẻ đối xử với ân nhân cứu mạng đó sao?”
Cố Nhược Hy lấy lại chiếc ly trong tay anh, đổ đi nửa ly nước ấm rồi thêm chút nước nóng vào.
Sau khi cô cảm thấy nhiệt độ tạm ổn thì đặt ly xuống tủ đầu giường, thế nhưng anh càng bắt mãn hơn.
“Thái độ của cô chính là qua loa, tôi chỉ uống nước ấm bốn mươi độ.”
Cố Nhược Hy dùng sức gật gật đầu rồi tìm kiếm khắp phòng.
“Cô tìm gì vậy?” Anh hiều kỳ hỏi.
“Nhiệt kế, đo nhiệt độ xong mới cho anh uống.”
Lục Nghệ Thần lắc lắc đầu, nhất thời cảm thấy phương diện hầu hạ anh của cô thật không có thiên phú, đúng là gỗ mục không thể dùng để điêu khắc.
Anh không để ý đến cô mà tiếp tục phê duyệt tài liệu trên máy vi tính.
Qua một lúc lâu, dường như Cố Nhược Hy vừa nhớ ra một điều gì đó nên mở miệng nói.
“Tôi nghĩ tôi nên trở về rồi, mẹ tôi sẽ rất lo lắng cho tôi.
Tôi còn phải chăm sóc bà nữa.” Nói xong, cô không quan tâm Lục Nghệ Thần đồng ý hay chưa mà đã trực tiếp đi về phía cửa.
Thế nhưng vừa đi đến cửa ra vào thì đã có người bước vào, người đó chính là dì Từ với hộp cơm trên tay.
Cố Nhược Hy sững người, dì Từ chỉ nhìn cô khẽ gật đầu một T0 A ÓC MO SDU+0 1 BH ĐAU sua là VI KhẢ Lộ, : cái rôi yên lặng tiên vào.
Bà sắp xếp xong bàn ăn liên đích thân đặt những món ăn do chính là chế biến lên bàn.
Dì Từ cần thận gắp cà rốt ra khỏi món rau xanh xào, lại loại bỏ hết những đốm dầu nhỏ xíu trong chén canh thanh đạm mới đặt đến trước mặt Lục Nghệ Thần.
Cố Nhược Hy nghiêng đầu nhìn hai người họ, cô vừa oán thầm sự khó chiều của Lục Nghệ Thần vừa suy nghĩ tại sao dì Từ lại nắm rõ sở thích của Lục Nghệ Thần đến vậy.
Hiển nhiên hai người họ đã quen biết từ rất lâu.
Dì Từ là người mà Lục Nghệ Thần phái tới nên cũng không có gì lấy làm lạ, nghĩ vậy cô bèn ra khỏi cửa.
Cô đứng ở cửa số nhìn Lục Nghệ Thần yên tĩnh uống canh, ánh hoàng hôn nhuốm đỏ rọi lên mặt nghiêng tuần mỹ của anh tạo thành mảng tối mảng sáng.
Lúc này trông ngũ quan của anh càng thêm cảm