“Người phụ nữ này, đúng là biết vạch rõ quan hệ!” Kỳ Thiếu Cần nghiền răng mà thấp giọng mắng.
“Đừng có quấy rầy tôi nữa! Tôi thật sự rất mệt.”
“Thứ tôi muốn, chưa bao giờ chịu thua.” Kỳ Thiếu Cẩn bá đạo tuyên bố, ngón tay đặt lên mặt của cô, từ từ vuốt ve má cô, giống như rất thích cảm giác mềm mại làn da của cô.
Cố Nhược Hy chán ghét mà đẩy tay anh ta ra: “Thú vị không?”
Kỳ Thiếu Cẩn cười xếch, rất nghiêm túc mà gật đầu: “Rất thú vị, dù sao cũng đang nhàm chán.”
“Tôi không rảnh mà chơi với anh!”
Trong mắt Kỳ Thiếu Cần có thêm tia lạc lõng, sau đó lại bị nụ cười bất cần của anh ta che lắp: “Vốn dĩ tôi không muốn chơi, là cô biến sự việc thành như ngày hôm nay!”
“Sao anh lại ảo tưởng như vậy? Cứ luôn đẩy tội lỗi lên người người khác?” Cố Nhược Hy bây giờ hận anh ta chết đi được, không muốn ở cùng anh ta trong một không gian thêm một phút một giây nào.
Như vậy cô sẽ thấy cùng hít thở một bầu không khí sẽ khiến cô thấy buồn nôn!
“Thả tôi xuống!” Cô lạnh giọng.
Kỳ Thiếu Cần nhìn cô, ánh sáng trong mắt nhạt dần.
Không ngờ lần này anh ta lại mở cửa ra, không nói lời nào nữa.
Có Nhược Hy vội chạy xuống xe, cảm thấy ánh mắt của Kỳ Thiếu Cẩn vẫn luôn nhìn theo lưng mình.
Cô cũng không quay đầu lại.
Đột nhiên cô lại dừng bước, từ từ quay đầu lại nhìn về phía Kỳ Thiếu Cẩn đang đứng trước xe nhìn theo cô.
“Sao? Không nỡ đi?” Kỳ Thiếu Cẩn châm thuốc, hít một hơi, nhìn lên bầu trời đen.
Có một vệt sáng xet qua, có lẽ là sao băng.
Có Nhược Hy hừ một tiếng, quay người đi lại, nói với anh ta: “Cứ đi như vậy thì quả thực có lỗi với bản thân.”
Kỳ Thiếu Cẩn nghi hoặc nhíu mày, rồi bật cười: “Cô còn muốn làm gì?”
Cô gái nhỏ này chính là con kiến trên đầu ngón tay anh ta, chỉ có thể mặc anh ta chơi đùa.
Không tin cô còn có bản lĩnh vượt ra khỏi năm ngón tay của anh ta.
“Nói thử xem, để tôi xem thử cô còn có bản lĩnh gì?” Anh ta cúi thấp người, cười như không cười mà nhìn cô.
“Ha!” Cố Nhược Hy lạnh lùng nhìn Kỳ Thiếu Cần, xé rách bao bột mì trong tay, không hề do dự mà đồ hét lên người Kỳ Thiếu Cần, khiến cho khắp người khắp xe anh ta đều trắng tinh, gió thổi nhẹ một cái làm dâng lên một làn khói trắng mông lung.
“Có, Nhược, Hy!” Kỳ Thiếu Cẩn tức đến nghiến răng nghiền lợi, khuôn mặt anh tuần co rút kịch liệt, nhưng đã không nhìn rõ được vẻ mặt của anh ta.
Có Nhược Hy ném cái túi đi, phủi tay, vội lùi lại để bỏ chạy, không bận tâm tới tiếng gầm hét phía sau, chạy thẳng về nhà.
Tâm tình kìm nén đã lâu cuối cùng cũng phát tiết ra được, cũng có một chút gọi là không gian thở được.
“Cố Nhược Hy!” Kỳ Thiếu Cẩn phẫn nộ mà chùi mặt, mắng một câu: “Cái tật cũ đáng chết! Vẫn như trước!”
Anh ta tức giận mà ấn mạnh còi xe, xé nát màn đêm yên tĩnh.
Hạ Tử Mộc