Kỳ Thiếu Cẩn lái xe đến bờ biển, kéo Cố Nhược Hy xuống xe, đi thẳng về phía bờ biển cuộn sóng.
“Kỳ Thiếu Cẩn! Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Nước biển đã qua đến đầu gối, Kỳ Thiếu Cẩn vẫn đi về phía trước, hoàn toàn không định dừng lại.
Cố Nhược Hy liều mình giãy dụa, muốn giãy thoát khỏi sự kìm cặp của anh ta, nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì với anh ta.
Lúc nước biển lên đến eo, Kỳ Thiếu Cẩn mới dừng lại, quay đầu nhìn Cố Nhược Hy mặt trắng như giấy, anh ta cười tà, khẽ nói.
“Sợ chưa?”
Cố Nhược Hy căm hận trừng anh ta.
Gió biển gào thét, nước biển cuộn trào.
Cố Nhược Hy yếu ớt đứng không vững được, chỉ đành nắm lấy tay của Kỳ Thiếu Cẩn không buông.
“Cuối cùng cô cũng biết sợ rồi.” Kỳ Thiếu Cẩn cúi đầu nhìn hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay mình, hình như rất hài lòng, lại như rất bất mãn.
Cố Nhược Hy không nói gì, chỉ kinh hãi nhưng lại quật cường mà nhìn anh ta.
Kỳ Thiếu Cẩn bị ánh mắt quật cường của cô chọc giận, hét lớn cùng gió biển: “Cô không sợ thì tôi sẽ ném cô vào biển nuôi cá!”
Cố Nhược Hy nhìn thấy rõ ràng bão táp trong mắt anh ta.
Cô quả thực rất sợ.
Kỳ Thiếu Cẩn vốn định đợi cô hèn hạ cầu xin, nhưng cô lại không ho he, liền đẩy mạnh cô vào trong biển.
Nước biển ập đến, Cố Nhược Hy hoảng loạn khua tay múa chân, nhưng càng gấp gáp thì càng không thể đứng dậy khỏi mặt nước.
Ngay lúc cô sắp ngạt thở thì Kỳ Thiếu Cẩn kéo cô ra.
Anh ta nhìn Cố Nhược Hy cả người ướt sũng, nhìn gương mặt nhỏ tinh xảo trắng đến trong suốt của cô, dưới ánh nắng đỏ máu thì càng thêm trong suốt, như một con búp bê sứ dễ vỡ…
Anh ta hơi ngẩn ra, cảm giác không rõ bỗng xẹt qua nơi tim.
Lập tức anh ta cười tà ác: “Cô có phải rất sợ không? Sợ tôi sẽ dìm chết cô, hủy xác?”
Anh ta cảm thấy nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này của Cố Nhược Hy, có lẽ rất sung sướng, rất giải hận, nhưng sự bực bội nơi khóe mắt lại không tan đi.
Cố Nhược Hy trừng mắt với anh ta, ánh mắt lạnh buốt, không còn sự sợ hãi và hoảng loạn lúc nãy, chỉ còn toàn phẫn nộ.
“Tên điên! Đồ điên!” Cô hét lớn lên.
“Đúng! Tôi chính là kẻ điên! Đây chính là kết cục của việc đắc tội với tôi, Cố Nhược Hy.”
“Vì Lâm Hâm?” Cố Nhược Hy đột nhiên cười lên: “Kỳ đại thiếu vì người phụ nữ mình yêu, đúng là không gì không làm được! Nếu anh muốn mượn điều này khiến tôi sợ hãi, khiến tôi tuyệt giao với bạn của tôi thì tôi nói cho anh biết, không thể nào!”
“Cố Nhược Hy, cô không sợ tôi giết chết cô!” Kỳ Thiếu Cẩn không ngờ cô còn dám lớn tiếng như vậy.
Dùng lực kéo lại đẩy cô xuống biển lần nữa, ép đầu cô xuống, nhìn cô liều mạng giãy dụa trong nước, anh ta sung sướng mà cười lên.
Nhưng lúc anh ta thấy sự giãy dụa của cô càng lúc càng yếu thì đột nhiên buông cô ra, kéo cô từ dưới nước lên.
Thấy cô vẫn còn thở hổn hển, anh ta không nhìn cô thêm cái nào, quay người bước lớn rời đi.
Cố Nhược Hy ôm lấy lồng ngực, cố gắng hô hấp.
Đột nhiên liền xông về phía Kỳ Thiếu Cẩn, đẩy anh ta ngã lên bãi biển từ phía sau.
“Cố Nhược Hy, cô dám làm vậy với tôi…” Kỳ Thiếu Cẩn tức đến mặt co giật.
Cố Nhược Hy lại nhào lên, hoàn toàn không cho anh ta cơ hội đứng lên.
“Như những gì Kỳ đại thiếu nói, xấu nhất chỉ là bị anh giêt chết!” Cố Nhược Hy đối với vô số lần bị Kỳ Thiếu Cẩn nhục mạ, làm khó suốt nửa năm nay, sớm đã không nhẫn nhịn được nữa.
Nhấc nắm đấm lên đấm lên mặt Kỳ Thiếu Cẩn, nhất thời khiến cho góc nghiêng của anh ta xuất hiện một vết bầm.
“Cố, Nhược, Hy!” Kỳ Thiếu Cẩn nghiến răng, xoa bên má mình, đáy mắt cháy lên lửa giận, muốn đốt cháy Cố Nhược Hy, anh ta không ngờ Cố Nhược Hy lại đánh người nên mới không phòng bị.
Cố Nhược Hy nắm một vốc cát, ném mạnh lên mặt anh ta, hoàn toàn hủy hoại khuôn mặt tuấn tú của anh ta.
“Cố Nhược Hy!” Kỳ Thiếu Cẩn gào lên.
“Khuôn