Cố Nhược Hy vội bỏ chạy.
Thấy Kỳ Thiếu Cần sắp đuổi kịp, sợ anh quấn lấy rồi bị An Khả Hinh chê cười nên vội quay người chạy về phía bệnh viện.
Cô chạy vội như vậy giống như là con thỏ gặp phải sói.
Dùng hết tất cả sức lực mà chạy.
Cô không quay đầu lại cũng không nhìn thấy Kỳ Thiếu Cẩn sớm đã không đuổi theo cô nữa, đứng bên đường yên lặng nhìn theo bóng lưng cô biến mắt sau cửa bệnh viện.
An Khả Hinh đợi mãi không tháy cô quay lại liền đi tìm cô.
Không tìm được Cố Nhược Hy mà lại nhìn thấy Kỳ Thiếu Cần đang đứng hút thuốc trước xe bên đường.
Cô liền cười thật tươi, chạy qua: “Này! Vậy mà lại gặp được anh ở đây!”
Kỳ thiếu phụt khói thuốc, bị An Khả Hinh làm cho sặc ho sụ lên, vội bịt miệng mũi lại, khua tay quạt khói thuốc bay về phía trước.
Kỳ Thiếu Cẩn chau mày nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, hoàn toàn không nhớ quen biết cô gái xinh đẹp này từ lúc nào, tưởng là cô thiên kim tiểu thư nào tới làm quen liền quay người lên xe.
“Anh không nhớ em nữa à!” An Khả Hinh vội kéo lấy tay anh, gấp gáp mà nói: “Ở Mỹ, hai năm trước, chính là ở công viên trong bệnh viện.
Em đột nhiên không khỏe, là anh bế em đứa về phòng bệnh! Em nhớ rất rõ anh, muốn cảm ơn anh nhưng lúc em muốn tìm anh thì anh đã đi rồi.”
Kỳ Thiếu Cần quay đầu lại nhìn An Khả Hinh, có gắng tìm kiếm trong trí nhớ, hình như từng có một chuyện như vậy.
“Em còn chưa nói cảm ơn anh.” An Khả Hinh nắm lấy tay anh không buông, khiến Kỳ Thiếu Cần rất chán ghét, lạnh lùng rút tay ra.
An Khả Hinh lè lưỡi, cũng không bận tâm, trực tiếp vươn ta ra giới thiệu: “Em tên là An Khả Hinh.
Anh tên là gì?”
Kỳ Thiếu Cần không bận tâm tới cô, trực tiếp lên xe.
An Khả Hinh vội giữ lấy cửa xe không buông: “Đừng đi vội chứ? Em còn chưa biết tên anh nữa!”
“Cô không phải đã cảm on tôi rồi sao?” Kỳ Thiếu Cần bực bội mà trừng mắt với cô.
Trong mắt mang theo tia không vui, khi đụng phải đôi mắt xinh đẹp sáng rực của An Khả Hinh thì hơi không nỡ dùng giọng điệu nghiêm nghị với cô.
“Tôi nhận lời cảm ơn của cô.
Có thể đi rồi chứ?” Kỳ Thiếu Cần khởi động xe.
An Khả Hinh liền nhảy lên xe anh.
“Đi xuống!” Kỳ Thiếu Cẩn hoàn toàn tức giận, lạnh lùng mắng một câu.
An Khả Hinh chu môi, đôi mắt lớn cúi xuống, tằng sương trong mắt bị bờ mi dài che lắp.
Chỉ ngoan ngoãn xuống xe, cúi đầu đứng bên đường, khẽ nói: “Tìm anh lâu như vậy, chỉ là muốn cảm ơn anh cho đàng hoàng thôi.”
Kỳ Thiếu Cẩn nhìn cô một cái, trực tiếp khởi động xe, nghênh ngang phóng đi.
An Khả Hinh nhìn về chiếc xe thể thao đỏ chạy về phía dòng xe, ủ rũ thất vọng, tức đến dẫm chân: “Không dễ gì mới tìm được anh.
Sao lại cứ như vậy mà bỏ đi chứ?”
Cố Nhược Hy chạy về bệnh viện, trốn trong góc thở hổn hếển một lát.
Lo An Khả Hinh vẫn còn đợi mình nên bèn quay đầu lại đi tìm An Khả Hinh.
Phát hiện trên ghế đã không còn bóng dáng cô ấy thì lại tìm một vòng trên đường cũng không tìm thấy.
Nghĩ có lẽ cô áy đã về rồi nên mới quay lại bệnh viện.
Sắp thi rồi, Cố Nhược Hy dốc hết sức ôn thi.
Số lần đến bệnh