Cố Nhược Hy lại càng thấy căng thẳng hơn.
Cả người giống như mang chì, không dám quay đầu lại, không dám động đậy, chỉ sợ đụng phải ánh mắt ghê người của Kỳ Thiếu Cần.
Kỳ Thiếu Cẩn lấy một cái ghế, đặt mạnh vào phía cuối cùng phòng học, phát ra âm thanh nặng nề khiến cho mọi người đều cứng người, đổ đầy mồ hôi lạng.
Anh ta ngồi trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn về Cố Nhược Hy ở ghê đầu tiên.
Khuôn mặt tuần tú căng cứng, giống như sắp không kìm nén nổi nữa mà bùng phát.
Anh ta thật sự có một loại kích động muốn kéo cô gái yêu ớt đó đi.
Không thích cô cứ cúi đầu mãi giống như tội phạm.
Vì anh ta rõ hơn ai hết, cô không nên gánh vác tất cả chuyện này.
Lúc đầu làm tất cả, anh ta rõ ràng kiên quyết muốn hủy hoại cô hoàn toàn.
Bây giờ đã hủy hoại được cô thì cũng không có cảm giác sung sướng vì đã báo thù như trong tưởng tượng.
Mỗi lần nhìn thấy cô bị đám đông mắng mỏ, cúi đầu lén rơi lệ thì sẽ có một loại kích động muốn đứng trước mặt cô để bảo vệ cô.
Lâm Hâm ở bên cạnh lén nhìn Kỳ Thiếu Cẩn một cái, môi mím lại, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại nuốt xuống.
Nhìn theo ánh mắt của anh ta, nhìn về phía Cố Nhược Hy, đáy mắt Lâm Hâm hiện lên sự thù hẳn nồng đậm.
Cố Nhược Hy, Có Nhược Hy, Cố Nhược Hy… sao khắp nơi đều là Cố Nhược Hy! Rõ ràng là bị mọi người mắng mỏ, cuộc đời bị hủy nhưng tại sao vẫn còn có nhiều người quan tâm cô ta như vậy! Chú ý tới cô ta!
Lâm Hâm thầm nghiến răng, hận không thể xem Cố Nhược Hy như cái bút trong tay, dễ dàng bẻ gãy.
Cuộc thi cuối cùng kết thúc.
Cố Nhược Hy vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng học, không muốn nghe thấy bất kỳ câu nói khó nghe nào nữa, càng sợ phải ngồi trước ánh mắt như giám thị của kỳ thiếu canara.
Vừa chạy đến cửa thì trước mắt bỗng xẹt qua một bóng người, dưới chân không biết bị vấp phải thứ gì mà trực tiếp nhào về trước.
“ÁI” Cố Nhược Hy giật mình kinh hô.
Ngay lúc tưởng mình sẽ ngã xuống đất thì vai được đỡ lấy, có người kéo cô lại.
“Không nhìn thấy tôi?” Giọng nói lạnh lẽo của Kỳ Thiếu Cần vang lên, truyền vào tai.
Cố Nhược Hy căm hận mà trừng Kỳ Thiếu Cẩn, hận không thể dùng ánh mắt băm vằm anh ta thành nghìn mảnh: “Khồn kiếp.”
Anh ta vậy mà lại ngáng chân cô!
Trong phòng học vang lên tiếng hít khí lạnh.
Cố Nhược Hy vậy mà dám mắng Kỳ Thiếu Cần!
Sắc mặt của Kỳ Thiếu Cẩn liền đen lại, khóe miệng co giật, trong mắt có ngọn lửa như muốn phun ra đốt Cố Nhược Hy thành tro bụi.
Giây tiếp theo, Kỳ Thiếu Cần liền buông tay, mặc cho Cố Nhược Hy ngã lên đất, mát mặt trước đám đông.
Trong phòng học vang lên tiếng chế nhạo xôn xao.
Kỳ Thiếu Cần nhìn một vòng, đám đông liền im bặt, khôi phục lại yên tính.
Cố Nhược Hy nhịn đau mà bò dậy.
Ánh mắt tức giận trừng với Kỳ Thiếu Cẩn một cái rồi chạy nhanh ra ngoài.
Kỳ Thiếu Cần nhìn theo bóng lưng chạy đi của cô, trong ánh mắt lạnh giá mơ hồ hiện lên tia lạc lõng.
Lâm Hâm ở bên cạnh khoác tay Kỳ Thiếu Cẩn, ngắng đầu liếc nhìn Tô Đình Đình phía không xa, khẽ nói: