“Trợ lý Triệu, sao Lục thiếu lại đột nhiên đi đăng ký kết hôn? Là muốn tuyên chiến với Kỳ thiếu sao? Hôm nay là ngày đính hôn của Kỳ thiếu và đại tiểu thư Tô gia.
Không ít phóng viên biết được tin Lục thiếu đi đăng ký kết hôn đều chạy tới đây.”
“Xin hỏi trợ lý Triệu, Lục thiếu thật sự muốn lấy một cô gái bình thường danh tiếng xấu làm vợ sao? Như vậy không hề có lợi gì đối với sự nghiệp của ngài ấy.
Thậm chí sẽ bị giới thương gia chê cười.
Lục thiếu lần này rốt cuộc có mục đích gì? Có tiện tiết lộ chút không?”
Triệu Mặc duy trì nụ cười chuẩn mực, nhưng trong lòng lại như biển cuộn trào.
Anh cũng bị Lục Nghệ Thần đột nhiên đi đăng ký kết hôn làm cho hết hồn.
Triệu Mặc vội ném lại một câu liền vội vàng chạy lên xe rời đì.
“Lục thiếu có sức ảnh hưởng cả châu Á, đã không cần phải liên hôn để giúp đỡ cho sự nghiệp.
Về những câu hỏi khác, tôi không tiện trả lời.
Các vị vất vả rồi.
Sẽ có người phát cho mỗi vị một bịch kẹo mừng.”
Có Nhược Hy ngồi trong xe của Lục Nghệ Thần.
Tay nắm chặt cuốn sổ đỏ, vẫn không dám tin rằng mình đã kết hôn như vậy.
Nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú hơn người bên cạnh, khẽ hỏi anh.
“Có phải tôi đang mơ không?”
Anh cười nhạt: “Gọi một tiếng chồng là biết liền.”
Bên cạnh có một cô gái ngốc nghéch như vậy, cũng không phải là một chuyện đáng ghét.
Lễ đính hôn của Kỳ Thiếu Cẩn và Tô Nhã vồn định sẽ phát trực tiếp trên các màn hình trung tâm thương mại lớn, nhưng cuối cùng lại biến thành cảnh tượng lãng mạn đẹp đẽ của Lục Nghệ Thần và Cố Nhược Hy ôm hôn nhau trước cổng cục dân chính.
Lễ đính hôn được quảng bá rằm rộ của Kỳ Thiếu Cần và Tô Nhã liền trở thành phông nền không có tính bùng nỗ nào.
Kỳ Thiếu Cẩn khó khăn lắm mới chịu đựng được đến khi lễ đính hôn kết thúc, muốn xông ra ngoài nhưng lại bị một đám phòng viên vây chặt anh và Tô Nhã.
“Xin hỏi Tô tiểu thư, scandal Kỳ thiếu lộ ảnh khỏa thân trước khi kết hôn, là vị hôn thê của thì cô nghĩ thế nào?”
Có một phóng viên hỏi thẳng, hoàn toàn không bận tâm tới cảm nhận của người trong cuộc, hỏi thẳng thừng.
Nhưng Tô Nhã chỉ cười dịu dàng, thân thiết mà khoác tay Kỳ Thiếu Cần, nói bốn chữ đơn giản mà có trọng lượng.
“Tôi tin anh ấy.”
Đám phóng viên lại bắt đầu hỏi: “Bảo vật “Khuynh Thành”
của Kỳ gia sao lại không xuất hiện trong lễ đính hôn? Kỳ thiếu không phải nên đeo “Khuynh Thành” lên ngón áp út cho vị hôn thê, xác định tình yêu bền chặt của cả hai sao?
Hay là nói, giống như