Đang nghĩ, bỗng nhiên Kỷ Thần Hi cảm giác bụng truyền đến từng cơn đau đớn bứt rứt, giống như có một bàn tay vô hình hung hăng vặn lục phủ ngũ tạng cô, đau đến cô tê tâm liệt phế!
Đau!
Thật là đau!
Ai đến giúp cô một tay?
Ai mau đến cứu cô?
Kỷ Thần Hi theo tấm ngăn thủy tinh từ từ trượt ngã xuống đất, trong nháy mắt huyết sắc trên mặt không còn.
Bụng đau rút, cảm giác đau theo huyết dịch lan truyền đến tứ chi ngũ tạng, cô thậm chí cảm giác được dưới bụng có dòng nước ấm chảy ra.
Cúi đầu nhìn, đập vào mắt là một mảnh đỏ thắm!
Giống như cô sắp sinh!
Kỷ Thần Hi suy yếu ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp đứng ngoài tấm thủy tinh kia: “Cứu, tôi... Mau cứu tôi... Đứa bé..."
Kỷ Quân Nhã đứng bên ngoài, lạnh lùng nhìn cô ngã xuống đất thống khổ, đáy mắt thoáng qua tia oán độc.
Cô ta không trả lời Kỷ Thần Hi, càng không tìm người đến, cười lạnh, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không có, cất điện thoại trong tay xoay người rời đi.
Phòng thăm tù.
Kỷ Thần Hi co rúc ở trên đất, thân thể giống như muốn sinh, đau đến ngũ quan cô vặn vẹo, ngay cả hô hấp cũng sắp ngừng.
Tử cung co rút từng trận, ý thức rời rạc.
Cả người cô đều ướt đẫm mồ hôi, giống như một con cá mắc cạn ở bên bờ, lúc nào đều có thể chết.
Nhưng, cô không thể chết được! Cô muốn sinh đứa bé đáng thương trong bụng ra!
Cô ở phòng thăm tù nằm thật lâu, cũng không có người đi vào, nước ối đã vỡ, không nghĩ cách sinh con ra, đứa bé sẽ nghẹt thở mà chết!
Đau đớn kịch liệt dưới sự kích thích, Kỷ Thần Hi giống như cắn nát môi, cô thở một hơi thật dài, dùng sức… dùng sức lại dùng sức!
Có lẽ qua rất lâu, có lẽ cũng không lâu lắm, bên tai rốt cuộc nghe được "Oa ô —tiếng đứa bé sơ sinh khóc.
Kỷ Thần Hi nghe được tiếng trẻ sơ sinh khóc, thần kinh căng thẳng bó chặt rốt cuộc hoàn toàn buông lỏng.
Cô thở thật dài nhẹ nhõm, sau đó trước mắt tối sầm, hoàn toàn ngã vào trong bóng tối vô tận.
Hôm sau, sáng sớm.
Toàn thân Kỷ Thần Hi đau đớn bỗng dưng thức tỉnh, trong đầu trống rỗng, đôi mắt cô hơi chuyển, đưa tay sờ bụng mình, bụng tròn vo không còn.
Đứa bé! Đứa bé của cô!
Kỷ Thần Hi bất chấp thân thể yếu
ớt, ngay cả giầy cũng không kịp mang, vọt đến cửa phòng giam: “Người đâu! Có người hay không? Người đâu! Người đâu!"
Cai ngục ngáp đi đến: “1414, sáng sớm cô làm loạn cái gì?"
Hai tay Kỷ Thần Hi nắm lan can sắt trên cửa tù, giọng khẩn cấp: “Cảnh sát, đứa bé của tôi đâu? Con tôi ở nơi nào?"
Cai ngục cau mày, nghi ngờ liếc cô: “Cái gì đứa bé?"
"Ngày hôm qua đang trong phòng thăm nuôi, tôi sinh non một đứa bé, bây giờ đứa bé ở đâu?"
"A, cô nói đứa bé à.. Đã chết, chôn."
Lời cai ngục hời hợt, giống như tiếng sấm đánh Kỷ Thần Hi thương tích khắp người! Đau triệt trái tim!
Môi khô nứt không ngừng lay động, qua thật lâu cô mới tìm giọng nói mình trở về: “Không thể nào! Nhất định là anh lầm! Phiền anh giúp tôi hỏi lại những người khác, khẳng định có người biết tung tích con của tôi!"
Đứa bé thế nào lại chết?
Trước khi hôn mê, tiếng khóc của trẻ bé sơ sinh, cô nghe vô cùng rõ ràng!
Cai ngục lành lạnh liếc cô: “Hỏi cũng vô ích, toàn bộ ngục giam không ai không biết chuyện ngày hôm qua đứa bé cô sinh xong đã chết!"
Kỷ Thần Hi cảm thấy trời đất quay cuồng, khí lực cả người bị rút sạch, chân đứng không vững.
Cô liều mạng lắc đầu, nước mắt nóng bỏng rơi xuống: “Tôi không tin! Đứa bé của tôi thế nào lại chết?"
"Đứa bé ở trong bụng cô sặc nước ối, nghẹt thở bỏ mạng, cô cũng đừng quá tổn thương, trở về trên giường nằm đi." Cai ngục không nhịn được vẫy vẫy tay, không cùng cô nói nhảm, xoay người rời đi.
Kỷ Thần Hi cảm thấy trong vô hình giống như có một bàn tay hung hăng giữ cổ họng cô lại, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Một phút sau, hai chân giống như mất đi khí lực, đầu gối Kỷ Thần Hi mềm nhũn, té quỵ dưới đất, thật lâu không thể đứng lên...