Đế Lạc Sâm trực tiếp nói, “Bưng những thức ăn này đến bên trong phòng ăn, lúc anh đi xuống lầu, nghe bên trong bếp có tiếng động, mới đi đến cửa.
Không ngờ, có một còn mèo nhỏ chạy vào trong bếp.
Lục Thanh Uyển sửng người, người đàn ông định để mình ăn sao? Không có ý tức giận.
Nếu như thật sự như vậy, quá tốt rồi.
Lục Thanh Uyển chỉ có thể bưng từng món rời khỏi bếp, bưng đến bàn ăn khí thế ở trong nhà ăn.
Nhưng khi cô bưng dĩa thức ăn cuối cùng chuẩn bị đặt trên bàn ăn, phát hiện Đế Lạc Sâm đã ngồi trước bàn ăn, bắt đầu cầm đũa gắp cá trong đĩa cô làm.
“Anh anh đây là tôi làm cho tôi”.
Ai biết được, Đế Lạc Sâm khóe mắt giương lên, tàn khốc nhìn Lục Thanh Uyển, bá đạo nói, “Cả người cô đều là của tôi, tự nhiên mà vậy cô làm thức ăn cũng thuộc của tôi.
Sao cô lại không cam tâm tình nguyện.
Lục Thanh Uyển ngay lập tức không nói nên lời, nhưng cô không ngừng tự nhủ rằng mình phải chịu đựng, chỉ giả vờ rằng người đàn ông trước mặt là có bệnh.
Chăm sóc người bệnh là trách nhiệm của mọi người“Không có, tôi không có không cam tâm tình nguyện anh ăn từ từ”.
Chỉ là Lục Thanh Uyển nhịn không được nghĩ, người đàn ông thật sự quá bá đạo.
Thật sự, trước đây cô một mình ầm thầm lặng lẽ nghĩ, nếu như sau này cô có người yêu, sau đó cùng người yêu xây dựng một gia đình hạnh phúc, cô làm cơm cả đời cho chồng và con.
Nhưng mà cô không nghĩ rằng, lần đầu cô làm cơm lại cho người đàn