Lục Thanh Uyển giãy giụa dậy khỏi giường, phát hiện chân mền nhũn, vẫn chưa đợi cô đi mấy bước, cửa phòng bị đẩy ra.Khi người hầu bưng chậu rửa mặt đi vào nhìn thấy cô đã xuống giường, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ và lo lắng, vội vàng bước nhanh về phía Lục Thanh Uyển, “Cô bây giờ khỏe nhưng không được xuống giường, cơ thể cô bây giờ rất yếu, thiếu gia dặn dò, cô cần nằm trên giường nghỉ ngơi, một bước cũng không đươc xuống”.“Nhưng mà cơ thể tôi khỏe hơn nhiều rồi, tôi nghĩ tôi không cần nghỉ ngơi.
Tôi bây giờ cần đi làm”.
Lục Thanh Uyển nhẫn nại giải thích.Nhưng Lục Thanh Uyển tuyệt đối không nghĩ ra là, người hầu vừa rồi đột nhiên lại quỳ xuống đất, trong mắt lộ vẻ khẩn cầu, “Tiểu thư, cầu xin cô đừng làm khó tôi, thiếu gia và chủ quản đã dặn dò rồi, nếu như buổi ngày không có chăm sóc tốt cho cô, chúng tôi sẽ gánh chịu hậu quả.
Cầu xin cô, cô yên tâm, quản gia muốn nói với cô, phía công ty đã xin nghỉ cho rồi”.Lục Thanh Uyển hoảng loạn, vội vàng đỡ người hầu dậy, “Cô nhanh đứng dậy, không cần như vậy, tôi không xuống giường, như vậy đã được chưa?”Người hầu đỏ mắt lúc này mới đứng dậy, tha thiết mong chờ nhìn Lục Thanh Uyển.Lục Thanh Uyển không thể không “Phục tùng”, được đỡ lên giường.Người hầu ân cần nhìn Lục Thanh Uyển, “Tiểu thư, cô bây giờ muốn đánh răng rửa mặt không?