Editor: CAFE26Lục Thanh Uyển bản năng cảm thấy người đàn ông này quá nguy hiểm.
“Tôi đang nói nhảm nhí, cô nhìn xem cô trang điểm hận không thể không mặc quần áo để cho những người đàn ông đó xem thật không biết xấu hổ như thế nào” Đế Lạc Sâm nói một cách độc đoán và mạnh mẽ.
Anh mắt anh nhìn xuống da mà cô lộ ra, trong đôi mắt chìm sâu hơn.
Anh cởi âu phục trên người, tùy ý khoác lên người Lục Thanh Uyển.
Chỉ là muốn toàn bộ phần da vốn dĩ bị lộ ra ngoài của cô đều che đậy lại, cô mới buông xuôi.
Lục Thanh Uyển mặt đỏ bừng, cô càng sợ hãi trước hành động của người đàn ông này.
Chỉ là vẫn chưa đợi cô phản ứng lại, cả người cô đã bị ôm chặt rồi.
Cơ thể cô nằm gọn trong ngực người đàn ông.
Lục Thanh Uyển sợ hãi run lên, cô gắng sức giãy dụa, nhưng dù cô dùng tay đập vào ngực người đàn ông như thế nào, cơ thể anh ta vẫn bất động.
“Anh anh là ai, anh thả rôi ra, anh bệnh thần kinh anh thả tôi ra”Mãi đến khi tai cô nghe giọng người đàn ông này, “Hay là cô muốn bây giờ, tôi sẽ c ởi sạch đồ của cô, vừa đi”.
Lúc này, Lục Thanh Uyển mới không dám giãy giụa nữa.
Cô cảm thấy, người đàn ông này không phải đùa.
Lục Thanh Uyển nhìn trước mặt bọn họ, đám người áo đen vây quanh họ, mở đường trước mặt với thái độ che chở, ngăn cách ánh mắt của người khác.
Lục Thanh Uyển chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, người đàn ông này lại dám ầm ĩ ở nơi công cộng như vậy.
Anh ta quả thật coi trời bằng vung.
Dường như thể là không có chút mảy may lo lắng gì vậy.
Anh ta rốt cuộc là ai.
Lục Thanh Uyển là lần đầu tiên nhìn thấy tình thế như vậy.
Cô trong đầu suy nghĩ muốn báo cảnh sát, hoặc là có người nào đó đến ngăn chặn.
Nhưng trước khi cô bị vứt lên xe, cô rõ ràng nhìn thấy xe cảnh sát vội đến, nhưng đối phương chỉ