“Chíp chíp chíp!” 363 bé gà con đứng tụm với nhau, đồng loạt kiểm kê số lượng trứng gà còn thừa.
“Đệ đệ muội muội lại mất đi mấy quả!”
“Tiên quân thật tàn nhẫn mà!”
“Chíp chíp chíp!”
Hòa Tế bị tiếng kêu của một đám gà con làm ồn mà thức, nàng còn chưa kịp tự hỏi, đã nghe thấy một huynh trưởng trong đó nói.
“Vị muội muội này bị tách ra để cung cấp nuôi dưỡng riêng, có thể là quả trứng ăn ngon nhất không?
… Cho nên sẽ để ăn cuối cùng.”
Hòa Tế:???
Mới vừa tỉnh ngủ đã nghe được có người muốn ăn ta?
Cuộc sống của gà thật khó khăn!
Hòa Tế cố nén buồn ngủ, lắc lư trứng nhọn nhìn trái nhìn phải xung quanh mình.
Trừ tơ lụa mềm mại bao lấy thân trứng của nàng ra, trước đó rõ ràng có ổ cỏ nhỏ chia ra để các đệ đệ muội muội, thế mà bây giờ tất cả đều đựng trong một cái rổ.
Hòa Tế cẩn thận đếm đếm, dựa theo tốc độ mẫu thân một ngày sinh một quả trứng, số lượng quả trứng rõ ràng không đúng.
Mặt trứng của Hòa Tế ngơ ngác, tiếp theo nàng thấy Mặc Hoa Tiên Quân đi đến.
Mặc Hoa Tiên Quân bước vào trong phòng, một tia thần thức mỏng manh phủ trên mặt hắn, mềm như bông, nháy mắt như là bị vùi vào xúc cảm mềm mại ấm áp trên lông tơ ở bụng gà con.
Mặc Hoa Tiên Quân tùy ý để thần thức của Hòa Tế nhảy nhót lung tung mà “Sờ” cả