Lý Tuấn Hy thì thoải mái rồi.
Hắn đúng là muốn làm ông ta mất hết mặt mũi, tức tới run rẩy, nhưng không thể làm gì mình!
“Thành chủ, nhớ lấy, ông không có tư cách bỏ vợ, hôm nay bọn ta rời khỏi thành Ly Hỏa là bởi vì ông không xứng với bà ấy!”
“Còn ngẩn ra đó làm gì, Viêm Hoàng lệnh đâu, lấy ra!”
Ánh mắt Lý Tuấn Hy nhìn ông ta sáng rực.
“Thành chủ, mất mặt quá rồi!”.
Rất nhiều người thầm bàn tán.
Rốt cuộc Lý Viêm Phong khó chịu dường nào? E rằng chỉ mình ông ta biết!
Đúng lúc này…
Bỗng nhiên có một người phụ nữ đi đến bên cạnh Lý Viêm Phong, kéo lấy cánh tay ông ta.
Chính là Liễu Khanh!
Liễu Khanh nở nụ cười điềm đạm, nàng ta nhìn về phía Lý Tuấn Hy, môi hồng hé mở, ánh mắt tựa như biết nói, chớp mắt một cái đã có quyến rũ vô hạn tựa như hoa đào rơi lên trên người Lý Tuấn Hy.
“Tuấn Hy, người trẻ tuổi không nên quá nóng nảy”.
Liễu Khanh dịu dàng nói, giọng điệu mềm mỏng nhưng không dung tục, nàng ta không phải kiểu phụ nữ lẳng lơ tầm thường, mà là kiểu dịu dàng tao nhã.
“Phu nhân có ý gì đây?”.
Đối với người phụ nữ trẻ tuổi thay thế vị trí của mẫu thân mình này, Lý Tuấn Hy chẳng hề quan tâm, hắn không thể nào có thiện cảm với người của phủ Lôi Tôn.
“Ý của ta là, tuyển chọn của học cung Viêm Hoàng vẫn chưa kết thúc, vẫn còn một vị thiên tài của thành Ly Hỏa chưa ra sân”, Liễu Khanh mỉm cười.
Câu nói này khiến mọi người nơi đây rơi vào mơ hồ và nghi ngờ, bao gồm cả Lý Tuấn Hy.
Sao vẫn còn người?
Chẳng lẽ là bản thân Liễu Khanh? Chuyện này không thể nào, nàng ta đã quá hai mươi tuổi rồi, hơn nữa cảnh giới của nàng ta ít nhất cũng phải là Linh Nguyên Cảnh.
Như vậy, sẽ là ai đây!
Không chỉ Lý Tuấn Hy không hiểu lời của Liễu Khanh, mà đa số người ở đây đều lộ vẻ nghi ngờ vô cùng.
Thậm chí mẹ con Mạc phu nhân và Lý Tử Phong cũng không biết là sẽ còn người khác tham gia tuyển chọn của học cung Viêm Hoàng!
Bọn họ vô cùng rõ ràng, trong thành Ly Hỏa có bao nhiêu người cạnh tranh, cũng có thể điều tra tường tận lai lịch gốc gác tổ tiên của mỗi người.
Ánh mắt Lý Viêm Phong nhìn Lý Tuấn Hy lạnh lùng hơn rất nhiều.
Nhưng mà, khi ông ta quay đầu nhìn lại, trên khuôn mặt bỗng hiện ra nụ cười hiền từ của trưởng bối đối với vãn bối, trong ánh mắt là yêu thích và bảo vệ.
“Thiên Dương, mặc dù đệ từ xa đến đây, nhưng sau khi ta và tỷ tỷ đệ thành hôn, đệ cũng coi như là người của thành Ly Hỏa ta rồi”.
Ánh mắt ông ta dán chặt vào người một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi ở đó, bỗng chốc, thiếu niên trở thành tiêu điểm của nơi này.
“Đa số người trẻ tuổi của thành Ly Hỏa chúng ta đều là ếch ngồi đáy giếng, không biết thiên tài thực sự có tạo hóa cỡ nào, mặc dù đệ còn nhỏ tuổi, nhưng vai vế tương đối cao, giờ xuống thể hiện một chút, cho đám ếch ngồi đáy giếng kia được mở mang tầm mắt đi”, Lý Viêm Phong mỉm cười nói.
“Thiên Dương, còn không mau đến”.
Liễu