Dưới sự trấn áp của một chưởng hùng hồn của đối phương, Lý Tuấn Hy bị ép ra khỏi Thính Phong Đài.
Làn sóng khí cuồng loạn thổi quét ra, gió bão vô tận một lần nữa chèn ép Lý Tuấn Hy, làm cho hắn lùi lại ba mươi bước!
Chênh lệch, quá lớn!
Dưới sự trấn áp từ chênh lệch năm cảnh giới, điều Lý Tuấn Hy có thể làm chỉ là giữ cơ thể đứng vững trong gió bão!
Trong lòng như có ngọn lửa cháy bừng bừng, nhưng hắn không mất đi lý trí, sự ẩn nhẫn và nằm gai nếm mật trong ba năm đã dạy cho hắn hiểu được thế nào là đi săn chân chính.
Một thợ săn mạnh không bao giờ đối đầu trực diện với mãnh thú khi nó mạnh nhất, mà là ở thời khắc thích hợp nhất, đánh ra một kích trí mệnh!
Kết cục ngày hôm nay không thể thay đổi, mục tiêu cuối cùng chưa đạt được, nhưng đối với Lý Tuấn Hy mà nói, ít nhất hắn đã chứng minh được bản thân, ít nhất hắn đã dạy dỗ được Lý Tử Phong, ít nhất, tại thời khắc nào đó hắn đã làm cho Lý Viêm Phong bị mất mặt và thẹn quá hoá giận, khiến cho ông ta nghiến răng nghiến lợi trong lòng vì mình, làm cho ông ta tuyệt đối không thể tiếp tục coi mình là phế vật, có thể vứt bỏ một cách tuỳ tiện!
Khi rơi xuống mặt đất, hắn ngẩng đầu nhìn, Liễu Thiên Dương ngồi trên con báo tia chớp kia, từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói: “Ngươi thực ra vẫn vô dụng, hiện tại thú nguyên nhiều nhất là giữ ở mức Thú Mạch Cảnh tầng thứ sáu đi, Bạn Sinh Thú cấp một, cả đời này của ngươi cũng chỉ như vậy”.
“Lý Tuấn Hy, nếu ngươi chỉ ở trình độ này thì không có tư cách trở thành đối thủ của ta, ta lười đánh với ngươi, ngươi cút đi được rồi”.
Mọi người nhìn Lý Tuấn Hy bị Liễu Thiên Dương trấn áp thì chỉ có thể lắc đầu, sự chênh lệch giữa thành Ly Hoả và phủ Lôi Tôn thật sự quá lớn, đây là điều mà Lý Tuấn Hy và Lý Tử Phong không cách nào bù đắp.
Liễu Thiên Dương còn nhỏ hơn Lý Tử Phong, nhưng hắn ta cao hơn Lý Tử Phong hai cảnh giới!
“Ta đi cũng được thôi, nhưng ta muốn hỏi ngươi một vấn đề”.
Mọi người vốn tưởng rằng Lý Tuấn Hy sẽ nản chí ngã lòng, nhưng không ngờ Lý Tuấn Hy lại bình tĩnh như thế.
Không có ai nhìn thấy, ánh mắt của hắn nhìn Liễu Thiên Dương tràn ngập vẻ hung hãn và lạnh nhạt của sự ẩn nhẫn.
Hắn tuyệt đối sẽ nhớ kỹ sự trấn áp của một chưởng này.
“Ngươi cứ hỏi”.
Liễu Thiên Dương nói, báo tia chớp của hắn ta có hơi mất kiên nhẫn, nó gầm nhẹ một tiếng, tiếng gầm trầm thấp mà dày nặng kia đủ để khiến cho lòng người chấn động.
“Bao giờ thì ngươi rời khỏi thành Ly Hoả?”, Lý Tuấn Hy ngẩng đầu, Lý Viêm Phong đều không doạ được hắn, thế càng không cần phải nói Liễu Thiên Dương này.
“Một tháng”.
Liễu Thiên Dương suy nghĩ một chút.
Tỷ tỷ của hắn ta kết hôn, hắn ta đã lấy được Viêm Hoàng lệnh, vậy cũng không cần thiết phải ở lại lâu như vậy? Khoảng thời gian này đối với Lý Tuấn Hy thì cũng đã đủ.
“Rất tốt, một tháng sau, ở ngay chỗ này, ta muốn đánh nát khuôn mặt kia của ngươi, ngươi thua thì phải đưa Viêm Hoàng lệnh cho ta, có dám không?”
Những lời này của Lý Tuấn Hy làm cho mọi người đều nhìn