“Thần nguyên đỉnh cấp quả thật chính là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, thần nguyên lần này chỉ là thần nguyên bình thường, còn chưa được coi là thần nguyên cấp Hoàng, nhưng chỉ cần xuất hiện thì sẽ bị tranh cướp, may mà tin tức của phủ Lôi Tôn ta nhanh nhạy nên mới có thể đến nhanh như vậy”.
Nhắc đến phủ Lôi Tôn, trong mắt Liễu Khanh bất giác tràn đầy cảm giác tự hào.
Lý Viêm Phong biết, dù gả tới đây thì nàng ta vẫn mãi mãi là người của phủ Lôi Tôn, chứ không phải là người của thành Ly Hỏa.
Nhưng mà không sao cả, bởi vì bây giờ ông ta cũng là người của phủ Lôi Tôn.
…
Khi Lý Tuấn Hy trở về từ phủ thành chủ, thời tiết vốn đang nắng ráo lại bỗng nhiên đổ mưa.
Vào trong đình viện, mưa rơi rải rác, cỏ cây khi xưa đều đã tươi tốt.
“Mẫu thân!”.
Hắn vốn lo lắng mẫu thân sẽ dầm mưa chờ đợi, nhưng thật ra là hắn lo xa rồi, khi hắn trở về, trông thấy mẫu thân đã ở trong phòng, hơn nữa còn ngủ rất ngon.
“Tâm trạng rất thoải mái”.
Hắn cảm thấy