Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 4: Lang Hoa mỹ nam toàn bộ công lược


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên trời, trăng sáng treo lửng lơ sau đám mây, dưới đất tuyết bao trùm một mảng màu trắng xóa, ngồi trong phòng cũng có thể nghe rõ tiếng gió thổi vù vù ngoài cửa.

Sau khi vào lớp, Tiêu Bảo Thù ngồi bên bàn chìm vào trạng thái mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng ngáp vài cái, tới Lang Hoa hai tháng, nàng  mỗi ngày đều sống trong trạng thái này, không bị ai để ý một chút là lập tức đi tỏ tình với Chu công đại nhân.

Cũng khó trách, sống gần năm trăm năm, nàng mỗi ngày không phải là ngủ thẳng mặt trời lên cao sao?  Bây giờ, nửa đêm khuya khoắt phải theo sư huynh học pháp thuật, một ngày ngủ còn chưa đủ hai canh giờ a!

“Tiêu Bảo Thù, Dung Hoan sư huynh tới!”

Bên tai như có một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, nàng giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy.

“Hắc hắc, chiêu này quả thật hữu hiệu a!” Người đang nói chuyện là Tầm Huyên, phòng bên cạnh phòng của Bảo Thù, chân thân là một con chó lông xù, nghe nói là do có quan hệ với Khiếu Thiên Khuyển của Nhị Lang Chân quân nên mới có thể vào Lang Hoa. Đệ tử ở  nơi này, cho dù tự mình gia thế không lớn thì nhất định có chỗ dựa của quý tộc thân thích, người chẳng có tí dây mơ rễ má gì xem chừng chỉ có mình Tiêu Bảo Thù nàng thôi.

“Thật không hiểu nổi, ngươi tại sao lại sợ Dung Hoan sư huynh như vậy a.” Tầm Huyên huých tay nàng một cái.

“Hắn rất hung dữ!” Tiêu Bảo Thù gương mặt tỏ vẻ đau đớn thốt ra.

“Sư huynh thân phận cao quý như vậy, có hung thì có thể hung đến trên đầu ngươi sao? Ngươi nằm mơ à?” Tầm Huyên tức giận nói.

Tiêu Bảo Thù im lặng, hôm nay đúng là câm nuốt hoàng liên (*), có khổ mà nói không ra a!

(*) hoàng liên: một vị thuốc có vị rất đắng

Tháng thứ nhất là Thương Kiệt là tốt nhất, hắn không thích nói chuyện, chẳng qua là dạy nàng đơn giản một chút hô hấp thổ nạp. Tháng thứ hai thì vận khí không tốt, người dạy nàng Ngự Sủng Thuật chính là vị Tứ sư huynh nhìn nàng chết cũng không vừa mắt, Dung Hoan. Vô số đêm dài thảm thiết, vô tận khó khăn gian nan, không biết bị hắn đá bao nhiêu cái, véo tai bao nhiêu lần, đánh bao nhiêu roi......

Một thanh âm vang lên: “Dung Hoan sư huynh tuy hung dữ tợn một chút, nhưng là tính tình phong lưu phóng khoáng, không biết đã làm mê chết bao nhiêu nữ nhân a!”

Lại một cái thanh âm vang lên: “Ta thì cảm thấy Hân Liệt sư huynh mới tốt nhất! Bây giờ lãnh khốc mới là vương đạo a! Thương Kiệt sư huynh cũng không tồi, luôn bình thản, dễ thương muốn chết! Còn có Dạ Vi sư huynh a, khẽ mỉm cười một cái là đất rung núi chuyển......”

Trong chốc lát,  cả phòng học biến thành thảo luận, mười mấy tiểu yêu tinh cô nương tụ lại một chỗ ríu ra ríu rít không ngừng.

Chuyện như thế này trong hai tháng xảy ra không dưới hai trăm lần, Bảo Thù đã sớm thấy quen, mặc dù bản thân sẽ không hăng hái thảo luận như các nàng, nhưng vẫn cẩn thận vểnh tai nghe, chỉ sợ bỏ qua tí xíu tin tức gì.

Cái gì Thần Ma đại chiến, Lang Hoa nội loạn, tất cả những gì họ nói nàng đều để ý đều nghe hết, nhưng rốt cuộc vẫn ngồi yên một chỗ mà thôi. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cắn ngón trỏ cười trộm, không biết tháng này, có phải hay không là hắn không?

“Khụ!” Mộc trưởng lão râu tóc bạc phơ bất đắc dĩ hắng giọng một cái, trên điện nhất thời yên lặng như tờ, rối rít ngồi xếp bằng.

“Hôm nay, chúng ta sẽ học Ngự Sủng Thuật.” Mộc trường chậm rãi lấy ra một cành trúc mảnh, tùy ý một chút, đầu cành xuất hiện tia hồng quang, “Các ngươi thân là yêu tinh, linh lực thấp, chiến lực thấp, chỉ có thể dựa vào linh sủng đạo hạnh tự mình thu phục hỗ trợ các ngươi làm phép, đề cao chiến lực bản thân......”

“Không hẳn là như vậy đâu.”

Tầm Huyên bĩu môi, ghé vào bên tai Tiêu Bảo Thù thấp giọng nói, ”Yêu tinh cũng không phải là chiến lực thấp, nếu có thể tu ma, chúng ta chiến lực so với bọn họ so với thần tiên còn cao hơn! Đáng tiếc a, thân là một yêu tinh, hết lần này tới lần khác chỉ có thể tu tiên thuật.”

Tiêu Bảo Thù trợn to cặp mắt, giật mình nói: “Chúng ta còn có thể tu ma sao?”

“Đó là đã từng! Ma đạo hưng thịnh thì lục giới là có thể tự do lựa chọn tu ma pháp hay là tu tiên thuật. Tiên thuật chủ tu thân, ma pháp chủ công, ngoài ra, thượng tiên dựa vào tu vi chân thần, ma thánh dựa vào tu vi ma thần. Ma giới từ xưa tới nay, chỉ có một mình Ma Tôn Già Di La trở thành Ma thần! Chỉ tiếc, kể từ khi Ma giới bị tiêu diệt về sau, Thiên đế hạ lệnh các giới chỉ được phép tu tiên thuật đạo pháp, hơn nữa còn nhất định phải tới trường học tu luyện, tuyệt không cho phép bất cứ ai tự mình tu hành.”

Bảo Thù như có điều suy nghĩ gật đầu: “Trách không được tất cả mọi người đều muốn tới đây bái sư học nghệ.”

Tầm Huyên vẻ mặt hiểu rõ: “Cũng không hẳn là thế, chúng ta bây giờ nhập môn Lang Hoa, đợi đến xuất môn, nhất định có thể tìm được nhà chồng tốt!”

Bảo Thù buồn bực: “Việc này cùng tìm nhà chồng có quan hệ gì?”

“Ngươi cho rằng trong nhà tân tân khổ khổ đem chúng ta đưa đến Lang Hoa làm gì? Còn không phải vì nhìn ra Lang Hoa môn là nơi biển chữ vàng sao, học viện quý tộc nhất đẳng, đợi chúng ta lẫn vào khoảng mấy thập niên rồi ra ngoài cũng coi là người nổi tiếng. Hơn nữa, đại đa số các cô nương cũng muốn ở nơi này tìm như ý lang quân a.”

“Phải..... Phải không?” Bảo Thù hai gò má đỏ bừng, vẻ mặt xấu hổ.

Tầm Huyên nhìn vẻ mặt sinh động của Bảo Thù, cười ra tiếng: “Đương nhiên rồi, Lang Hoa đệ tử có ai không phải là người có gia thế hiển hách, sớm muộn gì cũng phải đi về nhà làm con xây dựng gia nghiệp chứ sao.”

Dứt lời, từ trong ngực lấy ra một xấp trúc giản dày ném cho Bảo Thù: “Ừ, hảo tỷ muội giảng nghĩa khí, đây là một vị tiền bối đã viết ra 《 Lang Hoa mỹ nam toàn bộ công lược 》, không phải là tỷ tỷ khoác lác, cơ hồ tất cả nam đệ tử gia thế bối cảnh đều được giới thiệu cặn kẽ, tùy tiện chọn một người mà hạ thủ đi. Hắc hắc, nghe nói vị tiền bối này cũng là tiểu yêu tinh vô danh, sau lại gả cho một vị Thần tộc quý trụ đấy!”

Tiêu Bảo Thù sanh mục kết thiệt nhặt lên trúc giản, cúi đầu nhìn, quả thật viết 《 Lang Hoa mỹ nam toàn bộ công lược 》 tám chữ to, lòng hiếu kỳ nổi lên, len lén mở ra xem.

Tờ thứ nhất giới thiệu môn quy.

Thì ra là trước đây Lang Hoa chưởng môn chỉ có thể thu năm đệ tử nhập thất, trước khi nàng vào sư môn trước, sư phụ đã có bốn đồ nhi...... Tiêu Bảo Thù hoàn toàn tỉnh ngộ, không trách được khi sư phụ nói thu mình nhập thất thì các sư huynh sẽ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như vậy a! Nàng thụ sủng nhược kinh, cấp bách không thể đợi được lật sang tờ thứ hai. Trên trúc phiến mỏng, chỉ có đoan đoan chánh chánh bảy chữ.

—— chưởng môn Li Diên, chớ với cao!

Tiêu Bảo Thù bật cười, tiện tay lật sang tờ thứ ba, mới liếc mắt nhìn, nụ cười đã lập tức đông cứng ở trên mặt.

Lang hoa Tứ công tử.

—— Hân Liệt, thái tử Thiên giới, con trai độc nhất của Thiên đế.

—— Dạ Vi, Minh giới thiếu quân, con trai trưởng của Minh quân.

—— Thương Kiệt, vương tử Yêu giới, con trai thứ ba của Yêu Vương.

—— Dung Hoan, thân phận phức tạp, muốn biết thì tự tìm hiểu.

Thì ra Dạ Vi là con trai trưởng của Minh quân! Đây chẳng phải là... Minh quân tương lai sao?

Tiêu Bảo Thù chợt cảm thấy như có mười hai đạo Thiên Lôi thẳng tắp bổ xuống, mấy bông hoa nhỏ xinh dễ thương âm thầm nảy sinh trong lòng bấy lâu trong nháy mắt đã hôi phi yên diệt.

Nàng biết hắn nhất định thân phận tôn quý, nhưng không ngờ lại tôn quý đến vậy. Coi như sư phụ thu mình nhập thất, nàng cùng thân phận của hắn, thủy chung trên trời dưới đất, khác nhau một trời một vực.

May mắn, biết được điều này coi như không muộn. Nàng uể oải đem đầu vùi vào trong cổ áo, hèn mọn  như hạt bụi nhỏ trong góc tối của Lang Hoa Sơn.

Thở dài, tác nhiên vô vị tiếp tục lật xem.

—— Hân Liệt, thượng cổ Thần tộc Kim Cánh Hỏa Hoàng, ban ngày chân thân hóa thành mặt trời, là con trai độc nhất của Thiên đế Mặc Hằng cùng Thiên Hậu Ngọc Hàn, là nhập thất đại đệ tử của Chiến thần Li Diên. Là người kiêu căng tự phụ, thích yên tĩnh, không thích đoán chừng, định lực chỉ số khoảng là một phần trăm vạn. Ôn nhu, mỹ mão, nhiệt tình, khí chất hơn người, tất cả những cuộc theo đuổi từ trước tới nay đều thất bại, đến tột cùng người nào có thể bảng vàng đề tên, vẫn chưa thể biết......

“Tiêu Bảo Thù, ngươi đang xem cái gì?”

Một thanh âm run run lọt vào lỗ tai, giống như đang hết sức kiềm chế lửa giận ngập trời.

Nàng vẫn cúi đầu, mạn bất kinh tâm nói: “Đang xem Hân Liệt ——”

Trên đại điện bộc phát một tràng cười ầm ĩ.

Tiêu Bảo Thù trong đầu ”Ông”  một tiếng, sợ hãi ngẩng đầu lên thấy Mộc trưởng lão khuôn mặt xanh mét nhăn túm lại nhìn mình lom lom, lập tức sợ tới xương cốt đều nhũn ra. Tầm Huyên đang muốn len lén đem trúc giản thu lại thì bị Mộc trưởng lão lanh tay lẹ mắt đoạt mất.

“Lang Hoa... Mỹ nam... Toàn bộ công lược!” Mộc trưởng lão giọng đọc  trầm bồng du dương, râu thổi cao ba thước, một đôi tay khô cằn run lên mấy lần.

“Trưởng... Trưởng lão...” Tiêu Bảo Thù cũng run theo mấy lần, lần này xong đời, chắc là sẽ bị tịch thu! Mới xem ba tờ, còn chưa biết Dạ Vi thế nào a!

“Ngươi tới tu đạo mà lại đi đọc thứ này? Bất quá chỉ là một Tiểu Yêu mà lại có tư tưởng đen tối như vậy!”

Mộc Trưởng lão nói một cách dõng dạc, thẳng thắn khiến Tiêu Bảo Thù không đất dung thân. Không sai, nàng lúc trước quả là có chút tư tưởng đen tối, nhưng hiện tại đã hoàn toàn không có a! Không có!

“Từ hắn tới lang Hoa Sơn tu hành này đã qua một ngàn năm, từ trên xuống dưới, ái mộ hắn trên ngàn người vạn người. Ngươi có thân phận gì tự ngươi hiểu, Hân Liệt Thần Quân, há là người mà một nho nhỏ trư yêu như ngươi có thể tùy tiện thèm thuồng?” (bạn thích từ thèm thuồng nì, bạn để yên theo cv  ) hắc hắc. Mọi ng có thể hju từ này là ’thích’ cho nhẹ nhàng)

“Hân... Hân Liệt Thần Quân?” Tiêu Bảo Thù đầu óc lâm vào sương mù, suy nghĩ hồi lâu mới hiểu rõ tình huống, liên tiếp khoát tay: ”Không... Không, Trưởng lão ngài hiểu lầm, ta không phải thèm thuồng Hân Liệt sư huynh!”

“Vậy ngươi thèm thuồng ai?”

“Ta thèm thuồng  ......” Nàng cắn  lưỡi, thôi, giải thích làm gì, dù sao đều là thèm thuồng, vậy thì người nào mà chẳng được.

*****

Khi đó nàng không biết, có một số việc, là nhất định phải giải thích rõ, nếu không, rất dễ dàng gây ra án mạng...... Vì vậy, ở rất nhiều rất nhiều năm về sau, ở trong một buổi tối đoàn tụ sum vầy, một nam tử thâm tình ôm lấy một cô gái ngồi ngắm hoa ngắm trăng trong đêm thu, ngươi tình ta ý một lúc, nam tử đột nhiên ghé vào bên tai nàng cười nhẹ một tiếng: ”Nói, năm đó người ngươi thèm thuồng, đến tột cùng là người nào?!”

Mộc Trưởng lão cho yêu tinh tân khóa tan lớp trước nửa canh giờ, cả lũ yêu hoan thiên hỉ địa, chỉ có mình Tiêu Bảo Thù cúi đầu đi theo Mộc trưởng lão tới Thất Trọng Thiên Trừng Phạt Điện chịu phạt.

Vì Lang Hoa đã lâu không chuyện gì để Bát Quái nên sự kiện “Thèm thuồng” đã được truyền khắp cả tòa tiên sơn với tốc độ ánh sáng, con đường đi từ Tam Trọng Thiên đi tới Thất Trọng Thiên, thỉnh thoảng có người đối với nàng quơ tay múa chân, che miệng cười trộm.

“Mau nhìn, đó chính là tiểu yêu tinh thèm thuồng Hân Liệt sư huynh.”

“Woa! Thân hình thì mập lại còn xấu xí  như vậy mà dám có  tâm tồn bất chính đối với cao quý Hân Liệt sư huynh của chúng ta, đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, si nhân thuyết mộng!”

Bảo Thù xoa xoa nước mũi, khóc không ra nước mắt. Trời đất chứng giám a! Nàng đối với băng sơn điểu kiêu ngạo tận xương kia quả thật không có nửa điểm tâm địa bất chính a!

“Ngươi đứng đây chờ!”

Mộc Trưởng lão quẳng lại một câu xong cầm trúc giản đi vào đại điện, lưu lại Tiêu Bảo Thù một người ở ngoài điện chờ đợi.

Thất Trọng Thiên tổng cộng có một tòa chính điện bốn tòa phó điện, chính điện là Phi Tiên Điện, Trừng Phạt Điện chính là một trong bốn phó điện. Sớm nghe Truy Huyên miêu tả qua Thất Trọng Thiên quang cảnh
khá đẹp, nàng vẫn muốn tới đây xem, đáng tiếc, hôm nay lại lấy loại thân phận này......, nàng ngửa mặt lên trời thở dài, quang cảnh ở đây, hiện nay đối với nàng hiện tại mà nói, không phải là trăm trượng băng hãn hải chằng chịt mà là tình cảnh bi thảm vạn dặm đọng lại.

Nhìn trái nhìn phải không thấy người ra ngoài, nàng bắt đầu vô cùng thê lương núp ở trong góc vẽ hình tròn. Không trách được sư phụ bảo mình gạt thân phận, nếu bị người ngoài biết được không phải là làm mất hết mặt mũi sư phụ?

Mặc dù, sư phụ nàng nhìn qua so nàng còn nhỏ hơn mấy tuổi......

Qua hơn nửa canh giờ, Mộc trưởng lão thanh âm lần nữa từ đỉnh đầu truyền xuống: “Được rồi, vào đi!”

Bảo Thù giật mình nhảy dựng một cái, giương mắt nhìn khuôn mặt Mộc trưởng lão, vuốt vuốt râu dài, nhìn nàng một cái, phẩy tay áo bỏ đi.

“Trưởng... Trưởng lão!” Bảo Thù lòng như lửa đốt kêu lên, thấy hắn không quay đầu lại đành rũ đầu xoay người. Gõ gõ kim sư hàm khâu, cho đến nghe bên trong có người nhẹ nhàng “Ừ“ một tiếng, nàng mới sợ hãi đẩy cánh cửa bằng lưu ly ra. Hít sâu một hơi, nàng cất bước đi vào, bất đắc dĩ chân ngắn ngưỡng cửa cao, không để ý, té một cái ngã lộn nhào.

“Xem ra, ngưỡng cửa ở Lang Hoa cần phải hạ thấp xuống.”

Thanh âm này có chút quen tai.

“Thế nào? Còn muốn ta tới kéo muội đứng lên sao?”

Bảo Thù đè nén sự vui sướng trong lòng, “Xoạt”  một tiếng bò dậy từ dưới đất. Giương mắt nhìn người ngồi bên bàn gỗ trước tấm bình phong trong điện, phải, người này không phải ai khác mà chính là người mà Bảo Thù nàng triêu tư mộ tưởng thùy tiên (*) mỹ nam tam sư huynh.

(*) triều tư mộ tưởng thùy tiên = thương nhớ ngày đêm vô cùng sâu đậm

“Dạ... Nhị...” Nàng nhăn nhó nâng làn váy, trù trừ không biết nên xưng hô như thế nào với hắn.

Dạ Vi nghiêng nghiêng người, tìm tư thế ngồi thoải mái, nhắm mắt nói: “Hai tháng không gặp thôi mà ngay cả tên ta cũng nhớ không được? Muội cũng thật là làm sao lại thích gây họa như vậy? Muội nói xem, bây giờ ta phải phạt muội thế nào mới phải? Phạt nặng thì làm không tốt giao phó của sư phụ, phạt  nhẹ thì Mộc trưởng lão sẽ không vui.”

Tiêu Bảo Thù như chợt từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, sắc đẹp trước mặt, suýt nữa quên mình là tới chịu phạt.

Nàng nắm tay thật chặt, tiến lên một bước, vỗ ngực, đại nghĩa lẫm nhiên nói:

“Không sao, Nhị sư huynh không cần nghĩ nhiều, phạt muội thế nào cũng được!”

Dạ Vi nhìn vẻ mặt khẳng khái chịu chết ngốc nghếch của nàng, không khỏi âm thầm buồn cười. Mặc kệ nàng, mắt tiếp tục xem sách, trong đại điện yên tĩnh có chút khó chịu.

Bảo Thù lấy hết can đảm tiến lên mấy bước, nhón chân nhìn lên án đài, muốn biết hắn xem cái gì mà chăm chú vậy  như.

Đầu nghiêng nghiêng, khóe mắt nhướn lên,  tới khi nhìn thấy cuốn trúc giản gáy đen  quen thuộc thì tim nàng suýt nữa thì nhảy ra khỏi ngực, không nghĩ nhiều, phi thân nhào tới án đài, làm cho sổ sách của hắn đều rơi hết.

“Này... Này... Sách này huynh không thể xem!” Nàng rống to, trên trán rỉ ra mồ hôi lạnh.

“Vì sao? Ta thấy cũng được mà.” Dạ Vi cũng không đứng dậy, định giơ hai tay đặt dưới gáy, không lo lắng  nằm trên mặt đất.

“Tóm lại không thể xem!” Để cho huynh xem thì còn gì nữa a?

“Nghe Mộc trưởng lão nói, muội thích đại sư huynh?” Hắn vừa nhìn trần nhà bích ngọc lưu ly phía trên vừa nói.

“Hả? Không không không, muội tuyệt không thích huynh ấy!” Người ta thèm thuồng  rõ ràng là huynh a.

“Vậy muội thích người nào?” Chẳng lẽ là sư phụ sao?

“Muội thích......”

“Choang!” một tiếng vang thật lớn.

“Sư... Sư huynh...... Các người......” Ngoài cửa hai tiểu cô nương bích lục xiêm y nhìn một màn kinh hãi trước mắt, lập tức ngây người.

Bảo Thù cũng ngây người, nàng liều mạng nghĩ lại xem mình đến rốt cuộc đã làm gì?

Dạ Vi không nhanh không chậm đem vật-nặng-đang-đè-trên-người-mình đẩy ra, ưu nhã đứng dậy, thuận tay vuốt sợi tóc vương bên trán, lại phủi phủi bụi trên tay áo, không ngẩng đầu lên nói: “Các ngươi nhìn thấy cái gì?”

“Chúng ta... Chúng ta cái gì cũng không nhìn thấy!” Hai tiểu cô nương đỏ mặt chạy trối chết.

“Chậc chậc, ta thấy một tiểu yêu tinh như lang như hổ, đem Nhị sư huynh của ta đè xuống đất, lấy danh nghĩa là tiếp nhận trừng phạt, hành vi rất chi là cầm thú  a.” Thương Kiệt dựa vừa khung cửa vỗ tay, liên tiếp than thở.

“Lang Hoa hôm nay từ trên xuống dưới có một lời đồn đãi, nói có một tiểu yêu tinh mới tới ‘ thèm thuồng ’ đại sư huynh, bị đưa tới Trừng Phạt Điện chịu phạt. Nha, mới trong nháy mắt, làm sao lại đè ngã nam nhân khác rồi? Ngươi đồ  Tiểu Trư chết tiệt này có phải hay không nhầm đối tượng? Người ngươi nên đè lên hẳn nên là người này đi?”

Dung Hoan nhướn mày dựa bên kia khung cửa, nâng ngón tay vẽ ra hình tròn.

Theo phương hướng tay hắn chỉ, nhìn thấy một vị Thần Quân đang lâm vào trạng thái mê man, chính là vai nam chính vô tội trong “Thèm thuồng” sự kiện —— Hân Liệt.

Bảo Thù vẻ mặt căng thẳng ngồi dưới đất, đột nhiên, nàng rất muốn khóc a.

Dạ Vi kéo nàng từ dưới đất đứng lên, vì nàng sửa sang lại vạt áo, nhìn Hân Liệt nói: “Đại sư huynh là tới tìm nàng?”

Hân Liệt hồi thần, hơi gật đầu: “Tháng này đến phiên ta dạy nàng pháp thuật.”

“A?! Có thể hay không đổi người a?” Bảo Thù run rẩy níu tay Dạ Vi, tựa như dính vào trên người hắn. Nếu như để cho nàng cùng Hỏa Điểu chung một chỗ, có thể hay không tùy thời biến thành heo sữa quay a?

“Không thể, đây là quy củ sư phụ định ra.” Dạ Vi hơi cong môi “Coi như là trừng phạt cũng tốt.”

Bảo Thù đang còn muốn cầu xin tha thứ thì Hân Liệt lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc có đi hay không!”

“Đi, lập tức đi!” Bảo Thù run rẩy, buông tay Dạ Vi, hôi đầu thổ kiểm từ từ rời khỏi Trừng Phạt Điện.

Hân Liệt xoay người đuổi theo, đi vài bước, thì dừng lại.

Nghiêng đầu một chút, hắn lạnh lùng nói: “Nhị sư đệ, thân là đệ tử nhập thất của sư phụ, có một số việc không cần ta nói, bản thân mình nên hiểu. Coi chừng, chăng tơ thành kén thành tự trói, đùa lửa cuối cùng thành tự thiêu.”

Dạ Vi chắp tay, lạnh nhạt nói: “Đa tạ sư huynh dạy bảo, Dạ Vi xin ghi nhớ trong lòng.”

“Đại sư huynh lời này, là có ý gì?” Thấy Hân Liệt đi xa, Dung Hoan lẩm bẩm một câu, sải bước đi vào đại điện, nhặt cuốn trúc giản trên đất, ngồi một bên giở ra xem.

Dạ Vi cũng ngồi xuống, nhấp một ngụm trà trong chén trà khác, chén vừa rồi đã bị ai đó ra sức bổ nhào về phía trước làm rơi vãi còn dư lại gần nửa chén trà.

Hồi lâu sau, hắn từ trong tay áo lấy ra một cây quạt trắng thuần phẩy phẩy.

Dạ Vi dùng lực quạt ra một tia tinh quang. Trong khoảnh khắc, trên mặt hoàn toàn không có huyết sắc, quanh thân tản mát ra ánh huỳnh quang lẫm lẫm rét lạnh, trong điện nhiệt độ chợt hạ thấp.

“Dạy nàng tâm pháp trong một tháng, ta chỉ có một cảm giác.” Thương Kiệt nắm chặt áo khoác bằng lông dày cộm trên người, trở tay đem cửa điện khép lại, “Nha đầu này thật không phải chậm hiểu mà là quá ngu ngốc làm cho ta tức muốn ói máu.”

Dạ Vi lại nhấp một ngụm trà: “Ý đệ là nàng tuyệt không thể là kế nhiệm Lang Hoa chưởng môn?”

Thương Kiệt không ngờ tới vị  Nhị sư huynh luôn lạnh nhạt lại hỏi câu này nên không khỏi sửng sốt.

Dạ Vi liếc nhìn hắn một cái: “Theo ý kiến của đệ, trong bốn huynh đệ chúng ta, ai có thể tiếp nhận chưởng môn?”

Thương Kiệt cúi đầu, thanh âm thấp dần: “Ta hiểu, cho nên mới không hiểu được.”

Dạ Vi cong môi, nụ cười không đạt đáy mắt biến mất: “Dung Hoan thì không cần nói, đệ cùng Hân Liệt, đều phải kế vị. Về phần ta, là kẻ bị Minh giới vứt bỏ, sư phụ cho dù có lòng này, Thiên đế cũng sẽ không thuận theo.”

“Vậy cũng không phải là tiện nha đầu này, sư phụ không phải già rồi nên hồ đồ đấy chứ.” Dung Hoan nghe xong cũng không ngẩng đầu lên chen vào nói: “Nhưng mà huynh nói xem  sư phụ rốt cuộc định giở trò quỷ gì? Để cho chúng ta hơn nửa đêm dạy nàng pháp thuật, giống như ăn trộm mà đối tượng còn là một con heo da đầu dày thịt béo toàn mỡ, bổn đại gia nghĩ một chút cũng cảm thấy ghê tởm.”

Dạ Vi chỉ cười không nói, Thương Kiệt vẫn thấp giọng nói: “Nhị sư huynh, huynh xác định, hôm đó trong khách sạn tửu quỷ chính là sư phụ?”

Dạ Vi vuốt cằm: “Mặc dù ta đoán không ra huyền cơ trong đó, nhưng, Tiêu Bảo Thù chắc chắn không đơn giản.”

“Quả thật, bây  giờ ‘ thèm thuồng ’ sự kiện huyên náo toàn Lang Hoa Sơn tất cả đều biết, nàng vào lúc này lại tới quyến rũ ngươi, rốt cuộc là nàng muốn làm cái gì?”

“Vô luận nàng muốn làm gì, cứ phụng bồi nàng chơi là được.”

“Nhưng nếu như nàng thật sự đơn giản như vậy?”

“Kia...... Ta liền mỏi mắt mong chờ xem sư phụ như thế nào đem nàng nâng đến này vị trí bảo tọa chí tôn trên lục giới.”

“Thật không hiểu nổi, sư phụ định làm gì nữa.”

“Sư phụ mặc dù là quý vi thượng thần nhưng xưa nay cùng Thiên đế không hợp. Ngàn năm trước tự nguyện buông tha thần tịch mà kế nhiệm lang Hoa chưởng môn, hạn chế quyền lực của Thiên đế, tự lập thế lực tư quyền trong lục giới. Theo như tình thế trước mắt mà nói nếu như kế tiếp nhiệm Lang Hoa chưởng môn là một cô gái, còn là một cô gái... như thế......”

“Đây chẳng phải là......” Thương Kiệt kinh ngạc.

Dạ Vi nhướn mày cười một tiếng: “Đệ không cảm thấy, chuyện xưa càng viết càng đặc sắc sao?”

“Đúng vậy a đúng vậy a, quả thật rất đặc sắc a!” Dung Hoan vỗ đùi cười  tiền phủ hậu ngưỡng, chỉ vào cuốn trúc giản trong tay nói: “Đây chính là thứ mà lão nương ta viết ra sao? Đúng là phong cách của nàng, cái gì nhào tới áp đảo, mị dược thuốc mê, ném lên giường, ha ha, cười chết ta rồi, cười chết ta......”

Dạ Vi cùng Thương Kiệt liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện