Ban đêm, trong Hoàng phủ.
Hân Liệt thu tay, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Bảo Thù nhặt lấy khăn lau đi, thấy hắn điều khí xong mới khẩn trương hỏi thăm: “Đại sư huynh, Dung Nhi sao rồi?”
Hân Liệt hơi nhíu mày, an ủi: “Yên tâm, có ta ở đây, hắn không có chuyện gì.”
“Vâng.” Bảo Thù nhẹ giọng đáp một tiếng, “Cảm ơn huynh.”
“Cảm ơn ta?” Hân Liệt khẽ ngẩn ra, đột nhiên bắt lấy tay nàng, tự giễu cười nhạt một tiếng, “Dung Nhi tuy không phải ruột thịt của ta, nhưng mười năm chung sống, ta đã sớm đem nó như con ruột. Hôm nay, cứu con của mình, muội lại nói cảm ơn ta?”
“Nhưng hắn rốt cuộc vẫn không phải là con của huynh.” Bảo Thù từ từ rút tay ra, bình tĩnh nhìn hắn, “Chúng ta sớm muộn cũng sẽ rời khỏi nơi này.”
“Thù Nhi, mười năm rồi, muội vẫn không quên được hắn sao?”
“Làm sao có thể quên được?” Bảo Thù vuốt nhẹ khuôn mặt của Dung Nhi, rồi nhìn năm ngón tay của mình, cau mày, “Chính là bàn tay này, đã lấy đi tính mạng của huynh ấy, phá hủy nhà của huynh ấy.... nếu như Dung Nhi xảy ra chuyện gì không hay xảy ra thì đó là ta nợ huynh ấy, nợ này sợ là códùng ba đời ba kiếp đi trả cũng trả không hết.”
“Những chuyện đó không liên quan tới muội! Muội nghe cho rõ, trong biến cố năm đó, muội không phải là con cờ gì hết, những tội nghiệt đó, không đến lượt muội phải gánh chịu!”
Bảo Thù im lặng hồi lâu sau, mới nhẹ nhàng “Ừ“ một tiếng.
Hân Liệt kéo nàng vào trong ngực, đặt cằm trên vai nàng, thở dài nói: “Thù Nhi, muội có biết không, ta thật sự rất nhớ những ngày khi còn ở Lang Hoa Sơn, khi đó, sư phụ vẫn còn, muội vẫn còn......”
“Sư phụ......” Bảo Thù tim như bị đông cứng, ảm đạm rũ mắt xuống nói, “Nếu sư phụ vẫn còn, công công vẫn còn, lục giới tuyệt sẽ không loạn thành thế này.”
Cánh mũi chua chua, nàng hít sâu một hơi, cười gượng: “Nhưng mà, ta vẫn còn nha!”
Hân Liệt im lặng, khi Bảo Thù cho là hắn đã ngủ rồi thì đột nhiên mở miệng: “Người còn ở đây, nhưng tâmđã không ở. Mười năm nay, vô luận ta như thế nào truy tìm, trái tim đó vẫn không thấy, giống nhưta bây giờ đang ôm muội trong ngực, nhưng ta và muội lại là xa tận chân trời.”
Bảo Thù mím môi không nói.
Hân Liệt cũng không mong nàng sẽ nói gì, thản nhiên nói tiếp: “Khi đó ta thật là ngốc, còn tưởng là muội giống như lời đồn, thèm thuồng ta, sau đó vì giọt máu trong bụng muội mà ta giận lây sang Dạ Vi, cho là hắn...... Về sau Yêu Nhiên nói cho ta biết, thật ra thì ngay từ khi bước chân vào Lang Hoa Sơn, người muội thích chính là Dạ Vi, muội có biết lúc đó ta đã hận muội biết bao nhiêu......”
Bảo Thù nghe vậy ngẩn ra, vội nói: “Đại sư huynh, thật ra thì ta......”
Thật ra thì nàng đã từng thích hắn, đó là chuyện đã rất lâu về trước.
Rất nhiều lần, nàng muốn nói cho hắn biết, người đàn ông nàng thích đầu tiên là hắn.
Có lẽ là từ lúc hắn nắm tay nàng bay lên Cửu Tiêu trở đi, có lẽ là từ lúc hắn vì nàng độc xông phía sau núi bắt lấy Trọng Minh, cũng có lẽ là khi bọn họ ở Vô Vọng Điện tương xử nửa tháng trước đó......
Tóm lại, người tính tình hèn nhát yếu đuối như nàng, chỉ dám ở sau lưng hắn xì mũi coi thường, chỉ dám ở sau lưng hắn nói xấu.
Nhưng nàng không dám thừa nhận, lừa gạt người khác, rồi lại tự lừa gạt mình.
Tại sao?
Bởi vì nàng tự ti.
Bảo Thù từ nhỏ ngu độn, trên Bích Thủy Sơn, tất cả chúng tiểu yêu trừ Vô Cửu ra thì đều cười nhạo nàng. Khi còn bé Bảo Thù bị khi dễ thường thường trốn đi một góc ngồi khóc, dần dần, cũng liền quen không khóc nữa. Dù sao thân là một con heo, nàng chưa bao giờ hi vọng rằng mình có thể như con chim bay lượn trên trời.
Cho dù, nàng thường xuyên chống cằm nhìn trời, ảo tưởng mình cũng có thể có đôi cánh......
Chính là loại tính tình cam phận này, nàng biết, nàng vạn vạn không xứng với cao cao tại thượng Thiên tộc thái tử.
Vì vậy, nàng lựa chọn thôi miên mình, cố ý bỏ rơi tình cảm của nàng đối với Hân Liệt, cả ngày lôi Dạ Vi ra giắt bên khóe miệng, lâu ngày, ngay cả nàng cũng tin đó là thật.
Mà nàng chân chính chú ý tới Dạ Vi, là khi ở bờ sông Vong Xuyên trở đi.
Ban đầu, nàng dám càn rỡ quấn lên Dạ Vi, vì có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, Dạ Vi là vị sư huynh nàng gặp phải đâu tiên và cũng làm cho nàng kinh diễm không nói nên lời.
Thứ hai, Dung Hoan và Thương Kiệt, một người tính khí nóng nảy, một người trầm mặc ít nói, cả hai người này đều khiến nàng sợ hãi.
Thứ ba, nàng chưa bao giờ từng nghĩ rằng nàng và Dạ Vi sẽ có kết cục gì, dù sao, thân phận của Dạ Vi cũng rất tôn quý, hơn nữa hắn là kiểu người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ như vậy, nhất định sẽ không coi trọng mình.
Cho đến khi tới U Minh Quỷ Vực, cho đến khi Dạ Mị và Tuyết Tử Anh cùng xuất hiện, cho đến hắn đứng ở bên bờ sông Vong Xuyên Hà thở dài, làm Bảo Thù bắt đầu đồng tình với Dạ Vi. Nữ nhân là một loại động vật rất dễ đồng tình, rất dễ bị làm cho cảm động.
Mà tình yêu của nữ nhân, thường bắt đầu từ thứ tình cảm tên là đồng tình.
Bảo Thù đột nhiên cảm thấy, Dạ Vi không còn là người đứng ở vị trí cao tới mức nàng không thể leo tới rồi.
Về sau nàng thất thân cho Dung Hoan, Dạ Vi thế nhưng lại thẳng thắn nói cho nàng biết tất cả về thân thế của mình. Một người đàn ông chịu cùng một nữ nhân chia sẻ bó mật khó có thể kể ra trong cuộc đời hắn, loại tin tưởng này, so bất kỳ câu an ủi nào cũng có thể làm cho nàng tràn đầy cảm giác an toàn.
Vào lúc đó, nàng thật sự nghĩ rằng, nàng đã tìm được vị phu quân có thể cùng mình đi hết cuộc đời này.
Thế nhưng một nữ nhân đã bạc mệnh như thế, phu quân lại phụ tình đến bước này.
Lấy lại tinh thần, Bảo Thù trong lòng đắng chát.
Những thứ tình yêu ngắn ngủi ấy, giống như một cơn bệnh nặng, tới như núi đổ, đi như kéo tơ. Nhưng mà khổ và đau rồi vẫn tiếp diễn, rồi đến một ngày, cuối cùng cũng có thể bỏ xuống, tiếp đó một lần nữa bắt đầu, người bên cạnh trước sau vẫn là đi rồi lại tới, tới rồi lại đi.
Vậy Dung Hoan thì sao? có phải cũng sẽ có một ngày nàng cũng sẽ quên hắn?
Hân Liệt biết nàng lại nghĩ tới những chuyện đau lòng, hai tay ôm chặt thêm một chút, dịu dàng nói: “Là ta không tốt, không hiểu sao lại đi nói những chuyện vớ vẩn này, làm muội đau lòng, sau này...”
“Đại sư huynh.” Bảo Thù bất ngờ cắt ngang hắn, nâng mắt lên cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, “Mặc kệhuynh có thích Bích Ngưng hay không thì nàng cũng là thê tử kết tóc của huynh, huynh không nên...”
Hân Liệt nét mặt trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Là nàng nói với muội?”
Bảo Thù cuống quít lắc đầu: “Là muội tự mình nói.”
“Không đi chỗ nàng,cho dù là nàng cầu xin ta cũng không đi.”
“Nhưng mà....”
“Không có nhưng mà gì hết, chuyện tình cảm, không thể miễn cưỡng.”
“Sinh con nối dòng, là trách nhiệm của huynh, của Vương một bộ tộc, thiên giới không thể không có Hỏa Hoàng, trần gian không thể không có mặt trời, huynh tại sao lại chỉ vì tình cảm của bản thân mà làm bậy như vậy? Hơn nữa, có một hài tử sau này có thể chia sẽ nỗi mệt nhọc của huynh.”
“Còn có Vô Cửu.”
“Vô Cửu ca thanh tâm quả dục, chung thân không cưới.”
Hân Liệt đờ đẫn cười: “Ta vốn nghĩ cuộc đời này của ta có quá nhiều thứ thân bất do kỷ, nếu nhưngay cả trái tim cũng thân bất do kỷ, như vậy ta sống thì còn có ý nghĩa gì?”
Bảo Thù không nói.
Im lặng một lúc lâu, Hân Liệt đột nhiên buông tay ra, dùng tay nâng cằm nàng: “Nếu muội đã lo lắng nhưthế, vậy muội sinh cho ta một nhi tử được không?”
Bảo Thù kinh ngạc trợn to hai mắt: “Muội là yêu, từ nhỏ đã là yêu, làm sao có thể?”
“Nếu là nếu như ta nói, muội và ta có thể sinh ra một con thuần huyết Kim Sí Hỏa Hoàng thì sao?”
“Làm sao có thể?”
“Dung Nhi vì sao không phải là yêu?”
Điểm này, Bảo Thù cũng là bách tư vô giải, bây giờ sư phụ đã mất, còn có ai có thể giải thích cho nàng? Nàng nhịn không được do dự suy tính, đột nhiên rất muốn biết những bí mật về nàng vốn vẫn bị chôn sâu nhưng lại cũng không muốn biết bất cứ điều gì.
Nhưng lúc này khiến nàng lo lắng nhất vẫn là Hân Liệt.
Đợi qua mấy ngày nữa, chờ độc trên người Dung Nhi được giải hết, nàng sẽ mang Dung Nhi quay về Bích Thủy Sơn ẩn cư.
Nàng không thích thiếu người nhân tình, vậy trước khi rời đi, nàng rốt cuộc có thể làm gì cho hắn?
Hân Liệt xoa nhẹ đầu nàng: “Ta nói đùa thôi, thời gian không còn sớm rồi, muội nhanh đi nghỉ đi.”
Nói xong, hắn định buông bàn tay đang gữa lấy tay nàng nhưng Bảo Thù nắm lấy.
Nàng nói: “Nếu như muội thật có thể giúp huynh... Sinh một Hỏa Hoàng, muội sẵn lòng.”
Mười năm này, nàng cùng Dung Nhi nợ hắn, dùng điều này để trả lại có đủ không?
Bỗng nhiên một luồng gió mát luồn vào phòng, làm cho đầu óc nàng tỉnh táo lại mấy phần. Gió từ đâu tới? Nàng kinh ngạc một lúc rồi lại đột nhiên nhớ lại những lời nàng vừa nói, không khỏi toát mồ hôi lạnh, nàng đang nghĩ cái gì thế này?
Nàng đang tự vũ nhục mình hay là đang vũ nhục đại sư huynh?
Đang định mở miệng nói tiếp, Hân Liệt đột nhiên cười nhạt: “Được rồi, muội cũng mệt mỏi cả ngày rồi. tađi chăm sóc Dung Nhi, muội đi nghỉ trước đi.”
Bảo Thù hơi hé môi, cuối cùng lại yên lặng gật đầu.
Trong yêu giới yêu khí khắp nơi, cộng thêm hai người giờ phút này tâm phiền ý loạn, ai cũng chưa từng để ý đến một bóng đen đứng bên ngoài cửa sổ.
Sau khi nhảy ra khỏi khuôn viên Hoàng phủ, trên đường bóng người thưa thớt, trên trời một vầng trăng lành lạnh đổ dài cái bóng nghiêng nghiêng của hắn trên đường. Bất chợt, hắn rất muốn chạy thật nhanh, giống như chỉ có như thế mới giải tỏa được tâm tư phức tạp trong lòng hắn bây giờ, vậy mà bước chân lại rất chậm, mỗi một bước đi hắn như cảm nhận được nỗi đau đớn của hình phạt khoan tim phệ cốt.
Chuyện cũ như sóng lớn mãnh liệt đánh tới, hắn cũng không hiểu nổi, tâm trạng bây giờ của hắn là loại tâm tình gì.
Cũng có lẽ là không có gì cả, một người vốn nên chết rồi thì làm gì có được thứ gọi là tâm tình.
Trong hỗn độn, có người sau lưng thở dài: “Lão Tứ, ngươi chịu đi xem con trai của ngươi nhưng lại không muốn tới gặp thấy tam sư huynh sao?”
Thân hình hơi khựng lại, hắn nắm tay thật chặt, không lạnh không nhạt mở miệng: “Ngươi nhận lầm người.”
Một cái tay đung đưa trên vai hắn, Thương Kiệt đột nhiên đấm mạnh một cáivào ngực hắn: “Giả bộ cái gìhả? Tiểu tử ngươi bóng lưng ta nhìn gần một ngàn năm, có thể nhận lầm sao? Huống chi, mới vừa nếu không có ta ngăn lại, ngươi làm sao có thể nào không trở ngại chút nào cứu nữ nhân kia ra?”
“Ngươi vẫn theo dõi ta?”
“Không phải theo dõi, chỉ là quan sát mà thôi. Lão tứ, tất cả mọi người nói ngươi chết rồi, mà ta biết ngươi bị không chết.”
“Hả? Tại sao?”
“Bởi vì ngươi thường nói người tốt sống không lâu, tai họa do trời, chuột chạy qua đường làm sao có thể chết dễ dàng như vậy?”
Dung Hoan thay đổi giọng điệu, trợn mắt lườm hắn: “Tam sư huynh, ngươi cho rằng Trảm Yêu là đồ chơi con nít sao? Nếu không phải lúc đó Mạc Tu thúc thúc lấy một mạng của hắn đổi ta một mạng thì ta lúc đó quả thật sẽ chết không phải nghi ngờ.”
Thương Kiệt con ngươi tối sầm lại, cánh tay khoác trên vai hắn dần dần trượt xuống: “Vây công Vân Hải, chúng ta Yêu Tộc......”
“Coi như Yêu Tộc không ra tay, chỉ cần Thiên tộc và Minh tộc ra mặt, cũng có thể ép cha ta đóng băng Vân Hải.” Dung Hoan trở tay khoác lên vai hắn, khóe môi cười cười, bởi vì đã lâu không cười nên bộ mặt có hơi cứng ngắc, “Lại nói, lúc đó ngươi căn bản không làm chủ được, nếu phải thanh toán sổsách thì không tới lượt ngươi, bớt dán vàng lên mặt mình đi.”
Thương Kiệt ngây người, hắn theo đuôi Dung Hoan một đường, phải mất rất lâu hắn mới có dũng khí ra mặt. Bởi vì hắn sợ, một là sợ hôm nay Dung Hoan lòng tràn đầy thù hận tử khí nặng nề, hai là sợ không được hắn tha thứ, ngược lại biến khéo thành vụng.
Thương Kiệt biết hắn đang giả vờ ung dung thoải mái, chỉ là vì an ủi mình.
Điểm khác biệt chính là ở chỗ này, ngày xưa có thù tất báo kiêu căng ương ngạnh Dung thiếu gia, trải qua cơn biến cố này, ngược lại học xong cố làm nhẹ nhõm, học xong an ủi người khác......
Nghĩ thế, Thương Kiệt không khỏi hồng hồng vành mắt.
Lấy lại bình tĩnh, hắn nói: “Ngươi còn sống, tại sao không đi mang Dung Nhi về? Bảo Thù nàng......”
“Đừng ở trước mặt ta nhắc tới người này.” Dung Hoan lạnh giọng cắt ngang hắn, “Ta và nàng, đã sớmđã thành quá khứ.”
“Được, coi như ngươi không phải muốn mang Bảo Thù trở lại bên mình thì Dung Nhi vẫn là con trai ruột của ngươi, ngươi cũng không cần?”
“Không phải là không muốn, là ta muốn cũng không nổi rồi.” Dung Hoan quay đầu lại nhìn hắn, hơi cười khổ, “Đi từng bước một tới hôm nay, ta đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười, có một số việc, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng không được.”
Tầm mắt xẹt qua này tòa nhà tối om, hắn nắm tay lại thật chặt: “Không có sự tồn tại của ta, bọn họ sẽsống vui vẻ hơn. Tam sư huynh, ngươi coi như hôm nay chưa từng nhìn thấy ta, hôm nay, không thể khiến Hân Liệt biết ta còn còn sống...... Bây giờ vẫn không phải là lúc.”
Thương Kiệt trầm ngâm, làm như nghĩ đến điều gì, chậm rãi nói: “Có phải ngươi không muốn rời đi lúc này, có phải là vì cái kia...... Nguyệt Quế không? Quan hệ giữa ngươi và nàng là gì? Tại sao lại che chở cho nàng như vậy?”
“Đây là chuyện của ta.”
“Vậy ngươi tính toán ở chỗ này cả đời?”
“Sẽ không, thân thể của ta hai năm qua mới dần dần bình phục trở lại, vẫn cần Tử Tham trên Tử Sa Sơn để kéo dài tánh mạng, còn có Mạc Tu thúc thúc......, ta đáp ứng Mạc Tu thúc thúc, tạm thời sẽ không rời đi.”
Thương Kiệt không dám tin: “Mối thù diệt gia, mối hận cướp vợ, ngươi thật sự có thể nhịn được?”
Dung Hoan ngẩng đầu lên, nhìn trên trời đầy sao, buồn bã nói: “Tam sư huynh, ta cũng không nghĩ báo cái gì thù, cũng không có thù gì để báo, hại người và bị hại, chúng ta đều ở trong hoàn cảnh nhưvậy lớn lên. Bây giờ ta, cả ngày nghĩ, chỉ muốn biết làm sao có thể giải phong Phong Vân hải, làm sao để những người rời đi một lần nữa trở về bên cạnh ta.”
“Ngươi có biện pháp sao?”
“Nếu là Mạc Tu thúc thúc có thể tỉnh lại, có lẽ còn có biện pháp, đáng tiếc hắn vì cứu ta đã thànhđèn cạn dầu, mà ta, chỉ có thể dùng Băng Tinh Tuyết Phách đem hắn phong ấn trong cơ thể Nguyệt Quế, không biết khi nào mới có thể tìm được biện pháp cứu hắn......”
Tại sao phải phong ấn tại Nguyệt Quế trong cơ thể?
Thương Kiệt trong bụng nghi ngờ, đang muốn mở miệng, Dung Hoan đột nhiên trầm trầm nói: “Tam sưhuynh, Hân Liệt tính hỏa, mà Bảo Dung thuộc thủy, hắn mạnh mẽ vì Dung Nhi chữa thương, rất cóthể sẽ làm cho Dung Nhi kinh mạch thác loạn, cuối cùng chảy máu mà chết.”
Thương Kiệt kinh hãi: “Ngươi, mới vừa rồi là đi vì Dung Nhi chữa thương?”
“Ta cũng không được, ta Tuyết Ma công quá mức âm hàn, thân thể hắn bây giờ không thể chịuđựng được.”
“Vậy......”
Dung Hoan im lặng chốc lát, cau mày nói: “Ngươi nói cho Bảo Thù một tiếng, để cho nàng đi cầu xin nhị sư huynh.”
Thương Kiệt gật đầu một cái, giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên “A” một tiếng, kéo Dung Hoan hưng phấn nói: “Đúng rồi, ngươi cũng đã biết Dung Nhi chân thân, là một con Cửu Vĩ Linh Phượng?”
Dung Hoan có chút kinh ngạc, nghĩ thầm đây không nói nhảm sao?
“Nhưng ngươi lại có biết hay không, hắn hiện tại cái đuôi thượng chỉ có tám con trường linh rồi hả?”
Dung Hoan kinh ngạc xoay đầu một cái: “Có ý gì?”
Thương Kiệt càng thêm hưng phấn: “Đây là ta nghe nhị sư huynh nói, con trai bảo bối của ngươi thừa kế cha ngươi Cửu Mệnh nhất tộc thiên phú dị bẩm, là có chín cái mạng, tựa hồ mỗi một cây lông vũ đại biểu một mạng.”
Dung Hoan nghĩ ngợi chốc lát, bối rối nói: “Hình như có nghe cha nói qua, Dung Nhi vĩ linh hết sức quan trọng, sinh hạ liền sử dụng pháp thuật cầm giữ, thì ra là hẳn là có chuyện như vậy...... Nhưng bỏ lệnh cấm pháp thuật ngay cả ta cũng không biết, vậy sẽ là người nào......”
Dung Hoan tim rung lên, một cỗ vui mừng theo từ trong đáy lòng dâng lên: “Là mẹ ta! Nhất định là mẹ ta!”
Hắn run rẩy bắt được cánh tay Thương Kiệt: “Tam sư huynh, cha ta còn có thể cứu! Ta phải nghĩ biện pháp giải phong Vân Hải!”
Thương Kiệt liên tiếp gật đầu nhưng vẫn không khỏi nhíu nhíu mày: “Nhưng là, ngươi lại không biết pháp thuật giải phong, lại chưa biết nên cứu Mạc Tu thúc thúc như thế nào?”
Dung Hoan đang muốn hỏi cái này cùng cứu Mạc Tu có quan hệ gì? Lời nói không xuất khẩu lập tức hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Thương Kiệt, có chút khiếp sợ nói: “Ngươi nói là, mượn dùng một cây vĩ linh của Dung Nhi thì có thể cứu hắn?”
“Có lẽ, nhưng theo lời Nhị sư huynh, pháp thuật của Lưu Dục Thiên Quân, hiện trên đời đã không người nào có thể giải, trừ phi Dung Nhi cam tâm tình nguyện, nếu không ai cũng khỏi phải nghĩđến.”
“Có ý gì?”
“Ý là, ngươi phải nghĩ biện pháp, làm đứa con trai bảo bối keo kiệt vắt chày ra nước của ngươi rút ra một vĩ linh rồi tự tay đưa cho ngươi.” Thương Kiệt có chút ngượng ngùng liếc hắn một cái, “Lão Tứ, ta rất trân trọng nói cho ngươi biết, chuyện này sợ rằng so với lên trời còn khó hơn.”
Điều này, Dung Hoan tự nhiên hiểu, đừng nói Bảo Dung vốn là nuông chiều ương ngạnh đến trình độ như thế, hôm nay nhất định đối với hắn hận thấu xương, muốn lòng hắn cam tình nguyện, làm sao có thể?
Thương Kiệt thấy vẻ mặt suy sụp của hắn, mặc dù không nhịn, nhưng vẫn nói tiếp: “Ta biết rõ là không cónhiều, nhưng nếu ngươi thật muốn cứu Mạc Tu cùng Vân Hải, trước mắt chỉ có một biện pháp.”
“Hả?”
“Đi hỏi nhị sư huynh.”
Dung Hoan sắc mặt tối sầm, tuy là hắn có thể để xuống thù hận, nhưng hắn làm sao có thể không hận?
Lấy lại bình tĩnh, hắn nói: “Không nhọc hắn phí tâm, ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp.”
Nói xong những lời này, Dung Hoan cũng không quay đầu lại ẩn vào trong tấm màn đen, lưu lại Thương Kiệt đứng nhìn bóng lưng của hắn, không khỏi thở dài.
Mười năm hành hạ, muốn cho hắn và Nhị sư huynh tiêu tan hiềm khích lúc trước, có phải là một điều viển vông không?
Chỉ là, biết Dung Hoan còn sống, Thương Kiệt tối nay nhất định vui mừng không ngủ được rồi.
Xoay người, hắn hồi lâu không có cất bước, khóe miệng khẽ nâng lên, mãi vẫn không ngậm miệng được.
* * *
Đúng như Dung Hoan nói, Dung Nhi sau một đêm yên tĩnh, gần tới trước tảng sáng tình huống liền bắt đầu ác hóa, không chỉ hôn mê bất tỉnh, mà thân thể lúc lạnh lúc nóng, một nửa kết băng một nửa nóng bỏng.
Bảo Thù ở một bên nhìn rơi nước mắt, Hân Liệt nói: “Thù Nhi, chỉ có thể tuyên Thái Thượng Lão Quân rồi.”
“Thật không có biện pháp khác đến sao?” Bảo Thù đem Dung Nhi ôm vào trong ngực, mình cũng bị lạnh run lẩy bẩy. Nếu là tuyên Thái Thượng Lão Quân, Dung Nhi chân thân chắc chắn sẽ bị lộ, nàng thì không sao nhưng điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới uy tín của Hân Liệt ở thiên giới.
Hân Liệt khẽ lắc đầu: “Trong cơ thể hắn chân khí di chuyển cực nhanh, ta không thể tiếp tục truyền chân khí cho hắn nữa.”
“Đó là tự nhiên.” Thương Kiệt vạch ra rèm đi tới, bờ môi nâng lên một nụ cười châm chọc, “Dung Nhi và Thiên Quân ngài thể chất hỗ vì cực đoan(*), ngài lần này mạnh mẽ đưa chân khí vào cho hắn, đến tột cùng bảo an cái gì tâm đây?”
(*) hỗ vì cực đoan: trái ngược và tiêu trừ lẫn nhau
Hân Liệt nghe vậy, sắc mặt trầm xuống: “Tam Sư Đệ, lời này của ngươi là ý gì? Chẳng lẽ là nói bản quân cố ý làm?”
Thương Kiệt tự nhiên chắp tay nói: “Không dám, không dám, đại sư huynh ngài quang minh lỗi lạc, quả quyết sẽ không kamf những điều xấu xa vì tư tâm như thế.”
“Vậy ta cũng muốn hỏi một chút, Dung Nhi ở Yêu giới của ngươi xảy ra chuyện, ngươi giải thích thếnào?”
“Không có gì để giải thích, là Dung Nhi tự mình khiêu khích ở phía trước, chẳng oán được ai, lại nói, hắn cũng không có nói rõ thân phận mình, cho nên người không biết là người vô tội, Bổn vương đã hạ lệnh thả người. Muốn oán, chỉ có thể oán Thiên quân ngài giáo tử vô phương (*).”
(*) giáo tử vô phương: không biết dạy con
“Ngươi!” Hân Liệt bị hắn chọc giân, cố gắng trấn tĩnh, trầm giọng nói: “Thương Kiệt, mặc kệ ngươi nhưthế nào giải vây, Yêu Giới nhất định phải cho bản quân một câu trả lời thỏa đáng!”
Đúng lúc này, Bảo Thù giơ một tay ra, kéo kéo một góc áo bào của hắn, “Đại sư huynh, là ta khiến Tam Sư Huynh thả người, chuyện như vậy, ta đã đã hỏi người hầu, đây đúng là do Dung Nhi trêu chọc người khác trước.”
Hân Liệt lạnh lùng, cao giọng nói: “Cho dù Dung Nhi giết mấy con sơn dã yêu tinh thì như thế nào? Hắn là ta Thiên tộc Đại điện hạ, thân phận tôn quý mấy ai có thể so sánh? Huống chi, người nào dám thương con trai của bản quân, tìm chết!”
Bảo Thù đang muốn mở miệng, Bảo Dung đột nhiên ho khan mấy tiếng, lông mi rung động hai cái, từ từ mở mắt.
“Dung Nhi, ngươi cảm thấy như thế nào?” Bảo Thù cùng Hân Liệt trăm miệng một lời.
Bảo Dung trong hốc mắt chứa đầy lệ, nhìn về Hân Liệt, thật thấp kêu một tiếng: “Phụ hoàng......”
Một câu thôi, hắn liền ngã vào vòng tay của Bảo Thù, nôn một ngụm máu tươi rồi ngất đi.
Bảo Thù hoảng sợ quấn chặt cánh tay: “Dung Nhi, ngươi mau tỉnh lại, ngươi đừng dọa mẹ a!” Quay mặt lại, nàng lập tức dương đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Hân Liệt, “Đại sư huynh, làm thế nào?”
“Đi tìm nhị sư huynh.” Thương Kiệt thấy Dung Nhi tình trạng không ổn, vội nói, “Nhị sư huynh và hắn thuộc tính tương thông, hơn nữa dùng tu vi của nhị sư huynh, cứu Dung Nhi cũng không thành vấn đề!”
Hân Liệt phẩy tay áo một cái: “Tuyệt đối không có khả năng!”
Bảo Thù trong lòng cũng là lộp bộp một, sau đó nhìn về phía Thương Kiệt: “Không có biện pháp khác sao?”
Đi cầu Dạ Vi, làm sao có thể?
Vốn là Thương Kiệt cho là, mình mang theo Bảo Dung đi trước U Minh Quỷ Vực là được, căn bản không cần ai đi cầu hắn, lấy tính tình của Dạ Vi, làm sao có thể đối với Bảo Dung thấy chết mà không cứu?
Nhưng hắn vừa nhìn thấy Hân Liệt liền khỏi tức giận, không khỏi cười nhạo nói: “Thiên Quân tấm lòng yêu con vô cùng này, xem ra cũng không hơn gì cái này, chậc chậc, ta bắt đầu hoài nghi, dụng ý lần này của Thiên Quân......”
Hân Liệt vào lúc này đã là không thể nhịn được nữa, sắc mặt lạnh lùng tới cực điểm.
Bảo Thù thấy thế, giành hắn mở miệng trước: “Được, ta sẽ mang theo Dung Nhi đi U Minh Quỷ Vực.”
“Không thể đi!” Hân Liệt lạnh lùng mở miệng, “Minh giới và Thiên giới nay thế như nước lửa, ngươi mang theo Dung Nhi đi, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp? Nếu là hắn đem ngươi và Dung Nhiđem ra uy hiếp ta thì phải làm sao?”
Thương Kiệt vừa nghe, lập tức tức giận: “Hân Liệt, ngươi cho rằng ai cũng như ngươi sao?”
Bảo Thù cau mày, nàng suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không hiểu, bình thường ẩn nhẫn ấm áp như Thương Kiệt, hôm nay tại sao nhìn thấy Hân Liệt lại lập tức giống hệt con nhím? Có lẽ là bởi vì là hắn và Dạ Vi quan hệ khá tốt, nhưng hắn và Dung Hoan giao tình chẳng phải sâu hơn sao?
Bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này, Bảo Thù hồi hồn nhìn về Hân Liệt, chắc chắn nói: “Ta tin tưởng Dạ Vi còn không đến mức như thế, đại sư huynh, trước mắt cứu Dung Nhi mới là điều quan trọng nhất.”
Hân Liệt vốn định cự tuyệt, nhưng trông thấy Dung Nhi đang thoi thóp chi còn một hơi, cùng với vẻ mặt tiều tụy của Bảo Thù, cuối cùng nhịn xuống.
Cuối cùng, hắn đành bất đắc dĩ gật đầu.
Chuẩn bị tốt thiên mã, phượng loan, Hân Liệt phái mấy tên tâm phúc đi theo. Cúi người ở trên trán Dung Nhi ấn lên một nụ hôn, nói mấy câu với Bảo Thù, rồi tiễn bọn họ rời đi.
Nhìn lên trời một chút, bây giờ đã là tảng sáng, đến giờ trở về Thiên cung rồi.
Hôm nay có Vô Cửu, hắn ban ngày sẽ không cần phải làm nhiệm vụ, nhưng tất cả mọi chuyện lớn nhỏ ràng buộc, lại so với trước đây lại bận rộn hơn rất nhiều.
Thương Kiệt ở phía sau hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thật đúng là yên tâm, không sợ Nhị sư huynh đem chuyện tốt ngươi làm nói ra?”
Hân Liệt nhẹ xoa mi tâm, cũng không thèm nhìn hắn một cái: “Ngươi cảm thấy, Thù Nhi sẽ tin hắn hay làtin ta?”
Thương Kiệt á khẩu không trả lời được.
Ánh mắt nhìn liễn xa càng lúc càng xa, hắn khó nén vẻ chán nản.
Bảo Thù bây giờ đối với Hân Liệt là vô cùng tin tưởng, nàng và Dung Nhi đều lệ thuộc vào Hân Liệt, Thương Kiệt chỉ là một đêm liền thấy rõ. Hắn nhìn thấy Bảo Thù và Dung Hoan một đường cùng nhau đi tới bây giừo, hôm nay lại rơi vào tình cảnh như thế này, một gặp nhau không biết, một biết mà không nhận, ngay cả hắn là người ngoài cũng cảm thấy không đành lòng.
Trên cành cây một con chim màu xanh vỗ cánh mấy cái, Thương Kiệt hơi nhìn một chút rồi lộ ra một chút ý cười.
Xem ra, thư đã tới nơi rồi.
******
Thiên mã chỉ đi một ngày liền đến U Minh Quỷ Vực.
Ở Yêu Giới là mặt trời nắng gắt, U Minh Quỷ Vực lúc này lại là tuyết rơi đầy trời, cả thành Phong Đô khoác trên mình một tấm áo khoác màu trắng của tuyết, vô cùng đẹp mắt.
Một đường mặc dù không tính là lắc lư, nhưng Bảo Thù trong lòng phiền não, không lâu lắm lại cảm thấy khó chịu. Một tay ôm lấy Dung Nhi, một tay vén rèm gấm trên xe loan lên, xem xét khung cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, vừa định lên tiếng thì một cỗ hàn khí liền đập vào mặt, không khỏi giơ tay áo lên ho nhẹ hai tiếng.
“Nương nương, nơi này hàn khí khắp nơi, ngài mau thả rèm xuống đi, cẩn thận bị lạnh.” Thiên tỳ hít một hơi thật sâu, cố gắng đưa dù nhỏ lên cao che khuất tầm mắt của nàng,
Bảo Thù lắc đầu một cái, nàng cũng không có thân kiều nhục quý như vậy.
Vừa liếc mắt một cái, bốn chữ to “Vãng Sinh Khách Điếm” trên một chiếc cửa bằng ngọc của một tòa nhà lớn lập tức đập vào mi mắt.
Bảo Thù trong lòng khẽ động, trong lúc nhất thời cảm khái mấy lần.
Nàng còn nhớ rõ lúc đó mình bị Lưu Dục mang đến khách sạn này, khi đó, còn có bà bà, Dung Hoan, Dạ Vi......
Ngắn ngủn mười năm, vật vẫn thế nhưng người đã thay đổi.
Đang thẫn thờ, xe loan đột nhiên, Bảo Thù chúi người về phía trước một chút, vội cúi người bảo vệ Dung Nhi, trán của nàng chấn mạnh vào sườn xe đen như mực, đau không thở được.
“Nương nương, phía trước có người cản đường.” Một người hầu run sợ nói.
Bảo Thù ngẩn ra một lát rồi giơ tay vén rèm gấm lên, dương mắt lên nhìn thấy có một nam tử có chút quen thuộc đứng ở một bên, chắp tay nói: “Mạt tướng bái kiến Thù Thiên Phi, phụ chính vương hiện đnagcó chuyện quan trọng không thể phân thân ra được, đặc mệnh mạt tướng tới trước cung nghênh.”
“Ngươi là Quỷ tướng?” Bảo Thù chợtthốt lên, mười một năm không gặp, trí nhớ có chút mơ hồ.
“Không ngờ nương nương còn nhớ rõ.” Quỷ tướng hơi có chút thụ sủng nhược kinh, khẽ ngước mắt, đã kinh càng thêm kinh. Hắn còn nhớ rõ một con tiểu yêu tinh ngây thơ, hay dẩu môi ngày nào, hôm nay đã trở nên xinh đẹp làm cho người ta khó có thể dời mắt như vậy.
Không khỏi thầm ở trong lòng thán, khó trách sẽ làm chủ nhân của hắn nhớ mãi không quên.
Bảo Thù hơi cười khổ: “Chúng ta đi thôi.”
Quỷ tướng vội thu hồi tinh thần run sợ nói: “Vâng”
Phượng loan chuyển động không tiếng động, Bảo Thù buông rèm xuống, lúc này mới phát giác hôm nay âm ti bên trong thậm chí ngay cả bóng một con quỷ cũng không có, một phố hai bên cửa hàng cửa chính đều khép chặt, giống như một tòa Tử Thành.
Nghĩ đến khi Dạ Vi hạ lệnh, thật đúng là cái gì cũng không thể gạt được hắn.
Đầu phố khúc quanh, một cái bóng từ trong suốt dần dần biến thành thật thể.
Dung Hoan nhìn phương hướng phượng loan biến mất, trên mặt vẫn không lộ ra chút cảm xúc gì. Hồi lâu sau, hắn xoay người, lại bị một gương mặt đột nhiên nhô ra dọa cho sợ hết hồn.
“Làm sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Đương nhiên là đi theo ngươi tới!” Nguyệt Quế xấu hổ, hung hăng nhìn hắn, “Ngươi đã đáp ứng Mạc Tu, sẽ không rời khỏi Tử Sa Thành, ngươi cũng đã đáp ứng ta, chỉ cần ta chịu cứu Mạc Tu, ngươi sẽ làm người hầu của ta một trăm năm!”
“Ta hiện tại đang chuẩn bị đi về.” Dung Hoan cau mày, vòng qua nàng đi, lại bị nàng nắm ống tay áo.
“Ngươi làm gì thế len lén đi theo người ta? Chẳng lẽ là nữ nhân kia bộ dạng xinh đẹp, ngươi xem thượng nhân gia?” Nguyệt Quế lạnh lùng kể chế giễu, “Nàng nhưng là Thiên Phi, là nữ nhân của Thiênđế, ngươi chết cái ý niệm này đi.”
Dung Hoan liếc mắt nhìn nàng một cái: “Nếu như đứa bé kia chết rồi, ngươi định cùng với mẹ ngươi từđó vong mệnh thiên nhai(*)?”
(*) vong mệnh thiên nhai: chết, chết một cách thê thảm, chết không thấy xác J
Nguyệt Quế sợ run cả người, đột nhiên nở một nụ cười: “Thì ra là thế, ngươi là đang bảo vệ đứa bé kia, vì ta sao?”
Dung Hoan đang muốn nói không dạ, Nguyệt Quế đột nhiên mở to hai mắt: “Wa! Ở nơi này mà là Địa phủsao, rõ ràng là thiên đường!”
Dung Hoan quay đầu lại, ngơ ngẩn.
Tuyết rơi đầy trời, chỉ thấy người nọ một bộ áo lam đơn bạc, bên ngoài khoác một áo choàng bằng da cáo trắng, một tay chắp sau lưng, một tay kia cầm một chiếc ô bằng giấy dầu màu đen, mái tóc dài đen như mực thắt nhẹ ở sau ót, cười cười nhìn hai người bọn họ.
Đúng là Dạ Vi.
Hắn thản nhiên tiến lên hai bước, cong môi nói: “Lão Tứ, đã lâu không gặp.”
Đã lâu không gặp? Dung Hoan hơi híp mắt, xem ra Thương Kiệt cái đầu và cái miệng kia vẫn giống hệt trước đây không thể trông cậy được, đã dặn dò như thế rồi mà vẫn đi nói cho Dạ Vi.
“Phụ chính vương vẫn rảnh rỗi như trước.” Hắn nhếch môi cười mỉa mai.
“Minh giới phụ chính vương...... Dạ Vi?” Nguyệt Quế càng thêm kinh ngạc.
“Đúng thế“ Dạ Vi thản nhiên gật đầu, “Tại hạ Dạ Vi, dạ trong dạ lan nhân tĩnh(*), vi trong vi bất túcđạo(**).”
(*) dạ lan nhân tĩnh: đêm khuya thanh vắng
(*) vi bất túc đọa: nhỏ bé không đáng kể
Đêm khuya thanh vắng, không có ý nghĩa...... Nguyệt Quế khóe miệng kéo ra.
Nghe nói Minh Quân sau khi chết, Dạ Mị thừa kế vị trí Minh Quân, cả ngày vui đùa ở hậu cung, cũng không quna tâm tới chuyện lớn chuyện nhỏ ở Minh giới. Dạ Vi đại điện hạ bởi vì bị trọng thương, bế quan điều khí một năm mới xuất quan, sau đó, hắn bị Dạ Mị phong làm Phụ Chính Vương, chân chính nắm giữ thực quyền ở Minh giới.
Nàng còn nghe người ta truyền tai nhau nói, Dạ Vi ở Minh giới là Phụ Chính Vương, đồng thời cũng là Ma giới Ma Tôn.
Nói tóm lại một câu nói, trừ Thiên đế, dõi mắt khắp lục giới thì hắn ngưu nhất.
Nàng vốn tưởng rằng trong truyền thuyết Dạ Vi nên là một vị đại hán vai gấu lưng hổ uy phong lẫm lẫm, không ngờ lại là một cái mã hoa thiếu niên lang.
Nhưng mà, hắn tại sao gọi Vân Thương là Lão Tứ?
Dung Hoan kéo ngẩn người Nguyệt Quế: “Chúng ta đi.”
Dạ Vi phủi bớt tuyết trên y phục, cười nói: “Thế nào, ta ngươi mười năm không gặp, khó đến mức ngay cả uống một ly rượu lạt cùng sư huynh cũng không chịu sao?”
Dung Hoan không xoay người nói: “Không cần, Hồng Môn Yến ta không có hứng thú.”
Nguyệt Quế không biết bọn họ đang đánh cái gì bí hiểm, đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi a, Thiên tộc cái vịkia Thù Thiên Phi tới tìm ngươi, ngươi nhanh đi chữa bệnh cho nhi tử nàng đi, chậm là tới không kịp.”
“A?” Dạ Vi giả bộ suy nghĩ sâu xa, buồn bã nói, “Nhưng là, ta Minh giới và Thiên tộc đã sớm không đội trời chung.” Hắn nhẹ nhàng nhìn Dung Hoan một cái, “Nếu là Dung Nhi phụ thân chịu cầu xin ta, ta lại là có thể suy nghĩ một chút.”
Dung Hoan sống lưng cứng đờ, lạnh lùng xoay người nhìn lại.
Nguyệt Quế nói: “Muốn Thiên đế tự mình đến......” Này sợ rằng là rất khó.
Dạ Vi đưa tay ra làm tư thế mời, mỉm cười nói: “Trên Kiến Vi Điện đã chuẩn bị tốt rượu nhạt, lão tứ, mười năm không gặp, sư huynh có nhiều chuyện muốn nói với ngươi.”
Buông tay ra, Dung Hoan cắn răng nói: “Được, vậy ta liền cung kính không bằng tuân mệnh!”