Lưu Dục mở mắt liếc nhìn Bảo Thù một cái, vẻ mặt hơi đổi, không bao lâu lại nhập định, im lặng không nói gì.
Quỷ cô nương kéo ống tay áo Bảo Thù, thấp giọng nói: “Cái kia Đông Phương Bất Bại trên Lang Hoa Sơn là giả, hắn mới là thật, ngươi tin không?”
Bảo Thù suy nghĩ một chút rồi lập tức gật đầu.
Nàng tiến về phía trước vài bước, cẩn thận quan sát chiếc khóa bằng bạc xuyên qua xương bả vai Lưu Dục, cau mày nói: “Tỏa Tiên Liên?”
Lưu Dục rốt cục lại lần nữa đem ánh mắt chuyển lên trên người nàng: “Thế nào, ngươi đã nhìn thấy qua?”
Bảo Thù vội vàng lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Ngài làm sao lại bị ở chỗ này?”
Lưu Dục không chút nào che giấu ý định quan sát nàng, như là muốn đem nàng nhìn thấu. Bảo Thù sợ nhất là ánh mắt của Lưu Dục, cuối cùng mình ở trước mặt hắn vẫn luôn là không có chỗ để ẩn mình.
Vô thức, nàng hướng về phía sau lưng Quỷ cô nương né tránh
“Ngươi và phu quân ngươi chính là sứ giả do thần thụ triệu hoán tới?” Lưu Dục đột nhiên mở miệng nói, “Thì ra đúng là sự thật.”
Bảo Thù ngẩn ra, cái gì thần thụ? Cái gì sứ giả?
Đang định dùng hết dũng khí hỏi lại hắn, nhưng Lưu Dục lại hơi nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi.
Bảo Thù lập tức đem lời trong cổ họng nuốt vào bụng.
Quỷ cô nương bất ngờ ở một bên cười ha ha đứng lên: “Cái này gọi là cái gì? Đã nói nha, người quá tự đại không phải là chuyện tốt! Muội tử, nói với ngươi, chuyện thế này...”
Thật ra Lưu Dục giả trên Lang Hoa Sơn cũng không phải là yêu ma quỷ quái gì, mà là cái bóng của Lưu Dục. Mười năm trước, diện mạo xinh đẹp cùng với trí tuệ vô song rồi cộng thêm tu vi đều là thiên hạ đệ nhất Lưu Dục Thiên quân, mỗi ngày cô phàm xa ảnh trời xanh tẫn tận, chỉ có trường giang sông nước vẫn chảy không dừng, buồn bực hoảng hốt rồi nhức đầu, quyết định tự lực cánh sinh, tự tay bồi dưỡng ra một người có thể cùng mình đối địch. Nhưng yêu cầu của hắn rất cao, đi bộ trong lục giới, vẫn tìm không ra một hạt giống nào tốt. Vì vậy hắn liền đau khổ ngồi ở bờ sông thở dài: “Trời xanh a trời xanh, đã sinh Du, vì sao không sinh Lượng? A, chẳng lẽ ta thật sự là Độc Cô Cầu Bại?”
Không có đối thủ, cuộc sống là buồn chán, là tịch mịch, là không cách nào chịu đựng được, rồi trong cái nháy mắt đó, hắn nhìn thấy cái bóng trong dòng sông, rồi giật mình.
Thế rồi một ngày kia, nắng chiều nặng nề, tiếng chim thầm thì, gió xuân thổi hả thổi, bông liễu bay a bay, Lưu Dục a Lưu Dục, rốt cục cũng đã tìm ra mục tiêu mới.
Vạn vật phân âm dương, thuộc ngũ hành, nếu như theo lẽ thường mà nói, bụi hoa cũng có thể thành tinh, cây cỏ cũng có thể có linh, cái bóng chính là tam vô sản phẩm, không có khả năng thoát ra ngoài ngũ hành. Nhưng đối với Độc Cô Cầu Bại, tức là Lưu Dục đồng chí, độ khó càng lớn càng có tính khiêu chiến, càng có tính khiêu chiến càng làm hắn nhiệt huyết sôi trào.
Vì vậy am hiểu sâu huyền môn cấm thuật như hắn, cả ngày đóng cửa tạo người.
Trải qua bao nhiêu thất bại và thất bại, vào một buổi chiều mùa đông nào đó, cuối cùng người thành công.
Từ đó về sau, Độc Cô Cầu Bại không hề tịch mịch, bởi vì hắn có đối thủ mới, đó chính là Đông Phương Bất Bại.
Quỷ cô nương giải thích mệt mỏi, ngồi xuống thở vào hít ra một hơi, Bảo Thù ở một bên nghe khóe miệng không ngừng co giật.
Lưu Dục mày cau lại thành một chữ “Xuyên”, môi mở ra đóng vào mấy lần tỏ vẻ muốn giải thích rõ cái gì đó nhưng lại phát hiện mình căn bản không có gì để giải thích, rõ ràng cảm thấy nàng nói sai nhưng lại nghĩ không ra sai chỗ nào.
Quỷ cô nương nghỉ ngơi đủ rồi, lại muốn chuẩn bị bắt đầu giải thích tiếp. Lưu Dục thấy thế, cái trán không khỏi trồi lên một tầng mồ hôi lạnh, vội nói: “Vị cô nương này, ngươi không ngại nghỉ ngơi một chút đi, bản quân tự mình giải thích cũng được.”
Bảo Thù cắn cắn môi, hiếu kỳ nói: “Cái bóng không có hình thể rõ ràng, ngài rốt cuộc là làm như thế nào?”
Nhắc tới việc này, Lưu Dục vẻ mặt không khỏi có chút kiêu ngạo: “Lấy một mảnh vỏ khô của cây sinh mệnh làm thân thể, dẫn nước thánh thiên trì làm máu, lại lấy Côn Lôn thần thạch làm xương cốt, cuối cùng bản quân tự mình độ hắn một mạng liền hoàn thành.”
“Bái phục! Bái phục!” Bảo Thù cười gượng ha ha hai tiếng, cúi đầu giơ tay áo lau mồ hôi.
“Bởi vì Liên Ảnh chính là cái bóng của bản quân, cho nên hắn gần như có tất cả trí nhớ và tu vi của bản quân, nhưng hắn tâm thuật bất chính, bản quân nghĩ không thể lưu hắn...” Lưu Dục nghiêng đầu, có chút xấu hổ, “Nhưng hắn có thể đoán được suy nghĩ của bản quân, liền thừa dịp bản quân chưa chuẩn bị, trộm Tỏa Tiên Liên, đem bản quân khóa ở cấm địa, còn hắn thì thay thế ta. Lang Hoa cấm địa, cũng không người xông vào, nếu không phải mấy ngày trước đây vị Quỷ cô nương này...”
Nói đến chỗ này, Lưu Dục đầu càng đau.
Đợi ba năm, thật vất vả mới có người vào được, cư nhiên lại là một người như thế này.
Phải đồng ý thu nàng làm đồ đệ, bằng không, không chỉ không chịu giúp hắn, còn tuyên bố muốn đem chuyện này đi nói cho cả thiên hạ đều biết. Nghĩ hắn Lưu Dục mặt mũi tốt như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành phải đồng ý.
Bởi vậy, thanh cao như hắn, dưới sự uy hiếp cưỡng bức của A Quỷ, thu vị đồ đệ đầu tiên trogn đời mình.
Hắn không nói, Bảo Thù trong đầu cũng hiểu rõ.
Chuyện này, kiên quyết không thể để cho Lang Hoa môn đồ biết được, tốt nhất người biết đến càng ít càng tốt, bởi vì không chỉ Lưu Dục mất mặt, mà là cả Lang Hoa tiên sơn cùng nhau mất mặt.
Nói cho Mộ Thanh vốn là lựa chọn tốt nhất nhưng trải qua sự diễn thuyết của Quỷ cô nương, chắc chắn hắn đã biết được quan hệ không minh bạch giữa Mộ Thanh và Liên Ảnh, bây giờ nói cho hắn, ngộ nhỡ Mộ Thanh không tin, vậy thì không khác gì là đâm đầu vào chỗ chết.
“Hắn tuy có hình thể ngắn ngủi nhưng cuối cùng chỉ là cái bóng, trên người không có nửa phần dương khí.” Lưu Dục liếc mắt nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nói, “Cho nên, hắn mỗi ngày phải hấp thụ thuần dương khí để duy trì sinh mệnh bản thân, tu vi càng tinh thuần, càng có thể giúp hắn sớm độc lập.”
Bảo Thù kinh ngạc, trách không được Mộ Thanh tình trạng tinh thần kém như thế, nói như thế, Dung Hoan chẳng phải là rất nguy hiểm?
Huống chi, vẫn đem người nọ là phụ thân hắn!
“Không được! Ta phải đi về!” Nói xong, nàng sắc mặt tái nhợt định xoay người, lại bị Lưu Dục gọi lại.
“Ngươi bây giờ trở về cũng không có tác dụng gì, tu vi của hắn cao tới mức ngươi không thể tưởng tượng đưuọc. Hơn nữa, các ngươi chung quy vẫn là người ngoài không rõ lai lịch, một ngày cùng Liên Ảnh là địch, đó là cùng với cả Lang Hoa phái là địch, có lẽ, là cùng lục giới là địch.”
Bảo Thù suy nghĩ một chút. Quả thực đúng là như thế, nếu rơi vào tay Liên Ảnh trả đũa, Mộ Thanh kiên quyết đứng ở bên hắn.
Điều này khiến cho Bảo Thù trong lòng lo sợ không yên: “Chúng ta phải
làm như thế nào?”
Lưu Dục sớm đã có đối sách, thản nhiên nói: “Nơi này ở ngoài mười dặm, bên cạnh suối Nguyệt Thanh có một một gốc cây sinh mệnh, chỉ cần diệt tận gốc rồi, Liên Ảnh tự nhiên sẽ chết, không cần các ngươi tự mình động thủ.”
Bảo Thù không hiểu: “Cây sinh mệnh?”
“Cây đó vẫn sống ở phía sau núi Lang Hoa, ai cũng không biết nó đã sống bao nhiêu lâu rồi, thế cho nên phía sau núi cây cỏ xanh tươi, thụ tinh hoa yêu sinh sống khắp nơi, còn đưa tới rất nhiều Thượng Cổ dị thú dừng lại. Vì thế, tổ tiên phía sau núi phong làm cấm địa.”
“Vì sao Lang Hoa tổ tiên không trừ?”
“Không phải không, là trừ không được, cây kia quanh thân tiên khí lượn lờ, gốc rễ đâm sâu xuống đất trừ không được. Dẫn tới hoa yêu dị thú còn chưa tính, nếu như bị kẻ xấu biết được học thần kỳ của cây, học bản quân lấy vỏ cây người, hậu quả sẽ khó mà lường được.”
Bảo Thù có chút suy nghĩ gật đầu, lại ngạc nhiên nói: “Nói như thế, ta làm sao có thể trừ?”
Lưu Dục nhíu mày nói: “Năm đó bản vốn định ra tay trừ nó nhưng đột nhiên thần mở miệng nói, khuyên bảo bản quân quay đầu lại là bờ, còn nói ta nếu như chẳng may gây ra tai kiếp, người hữu duyên sẽ đến đây tương trợ, dẫn dắt hắn đi đến bên bờ suối Nguyệt Thanh là được.”
Người hữu duyên? Bảo Thù cứng người, chẳng lẽ mình sẽ là người hữu duyên với cây sinh mệnh sao?
Lưu Dục bị Tỏa Tiên Liên trói lại, thần lực thừa lại không có bao nhiêu, chỉ có thể dùng tu vi thừa lại đem Bảo Thù đưa tới cạnh thần. Đợi Bảo Thù mở mắt, đập vào mắt chính là một dòng suối trong thấy đáy.
Nàng theo lời Lưu Dục, một đường đi thẳng dọc theo bờ suối Nguyệt Thanh. Tình cờ, không trung xẹt qua chim ngũ sắc, mấy con thú nhỏ dễ thương, hai bờ trăm hoa đua nở, đẹp nhiếp lòng người. Vừa đi vừa nhìn ra xa, chỉ thấy khắp nơi cây cối rậm rạp.
Không bao lâu, nàng đã đứng ở trước mặt cây sinh mệnh.
Bảo Thù nhìn trái nhìn phải, lại tiến lên sờ sờ, thấy thế nào, cũng là một cây nguyệt quế cực kỳ bình thường.
Nếu nàng không nhớ lầm, Cửu Trọng Thiên trên Mộng Hồi Điện có một gốc cây, Vân Hải khắp nơi đều có, càng khỏi phải nói nơi ở của nàng và Dung Hoan, trước thềm có một cây nguyệt quế, trong vườn hình như có một gốc cây giống như đúc.
Bởi vì từng chôn Linh Tê Kính, cho nên ấn tượng khắc sâu vô cùng.
Là muốn rút rễ nó ra sao?
Bảo Thù dạo qua một vòng quanh đại thụ, thật sự nhìn không ra nó có gì thần kỳ.
Vì vậy nàng cẩn thận gõ gõ thân cây: “Thần thụ, ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện sao?”
Xung quanh vắng vẻ không một tiếng động.
Mắt thấy sắc trời dần tối đi, Bảo Thù trong đầu nhớ đến Dung Hoan, trở về một một chút gắn lại nguy hiểm thêm một phần. Không nghĩ nhiều, nàng giơ tay phải lên, hiện ra một thanh chủy thủ.
Đây là năm đó Dung Hoan tặng cho nàng, một thanh Huyền Băng Kiếm bị máu Hỏa Hoàng nấu chảy.
Trước thử xem có dùng được hay không... Bảo Thù mặc niệm khẩu quyết, Huyền Băng Kiếm “Sưu” một tiếng từ lòng bàn tay bay ra, đâm thẳng về phía thân cây, xuyên qua thân cây, rồi bay một vòng trở về trong tay Bảo Thù.
Bảo Thù mừng rỡ, nhưng mà vừa cúi đầu lập tức trợn tròn mắt, thân kiếm vốn là trong suốt bây giờ lại biến thành màu đỏ!
Nàng cuống quít ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nơi Huyền Băng xuyên qua trên thân cây, từ từ chảy xuống dịch thể màu đỏ, giống như máu mà lại giống như thuốc nhuộm. Bảo Thù sống lưng cứng đờ, cây này, quả thật là có sinh mệnh!
Cũng giây phút này, dưới tàng cây bất ngờ xuất hiện một luồng khói trắng, đợi khói tan đi, một tiểu oa nhi ba bốn tuổi từ trong lòng đất chui ra, tức giận quát lớn một tiếng: “Tiểu yêu lớn mật! Dám tổn thương Yên Hoa thượng thần!”
Bảo Thù giật mình một cái, đang định giải thích thì đầu ngón tay tiểu oa nhi đột nhiên sinh ra một luồng tơ dài,bay thẳng tới mặt nàng.
Bảo Thù không có thời gian nghĩ nhiều, cầm Huyền Băng Kiếm che ở trước ngực.
Không có gì xảy ra cả.
“Kinh Thiên...”
“Kinh Thiên... Là chàng sao...”
Một tiếng kêu gọi yếu ớt giống như là xa tận chân trời, mà lại cũng như tiếng nỉ non bên tai.
Bảo Thù ngơ ngẩn, trên đời này, lại có giọng nói ai oán triền miên như thế sao, giống như tiếng gọi của một trái tim nghìn năm thống khổ, lại giống như đang kêu gọi người yêu thất lạc vạn năm.
Không biết vì sao, Bảo Thù bỗng dưng cảm thấy vô cùng chua xót.
Nàng nhăn mũi lại, nhìn trên thân cây từ từ trồi lên một khuôn mặt của nữ nhân, tuy chỉ là một vài đường nét nhưng Bảo Thù trong lòng chắc chắc, nữ nhân này, chắc chắn là vô cùng xinh đẹp.
Yên Hoa từ từ mở mắt, nhìn thấy Bảo Thù trên mặt đều là thất vọng. Nhưng mà, đợi nàng buông mắt xuống trông thấy thanh chủy thủ trong tay Bảo Thù, cả thân cây đều run lên.
Bảo Thù không rõ nguyên cớ, trong lòng hoảng sợ, liên tục lui về phía sau hai bước. Rồi đột nhiên một mùi hương khẽ bay qua, nữ nhân kia giống như ảo ảnh từ trong thân cây đi ra, lụa trắng bay bay, dáng dấp nhanh nhẹn đi đến trước mặt Bảo Thù.
Đẹp quá... So với trong tưởng tượng.... Còn đẹp hơn rất nhiều.
Bảo Thù hít sâu một hơi, tóc gáy dựng đứng, muốn chạy trốn nhưng lại chân lại nhấc lên không được.
Yên Hoa nâng tay nàng lên, si ngốc nhìn thanh Huyền Băng Kiếm, dương mắt lên, mặc dù thê nhưng lại không mất nét lãnh ngạo:
“Kinh Thiên đâu? Vì sao tới cũng không chịu gặp ta?”