Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Quyển 1 - Chương 1: Rừng Lạc Nhật


trước sau

Editor: CaarmTus1510

Thành thật một vấn đề nhỏ: mình edit truyện chỉ theo sát nội dung chính, khoảng 75% là chính xác từng câu chữ. Toàn bộ các từ được đánh dấu sao để giải thích đều hoàn toàn dựa vào hiểu biết của mình, còn lí do mình không đặt hẳn vào chính văn mà phải đánh dấu sao giải thích riêng chính là vì mình cảm thấy để như vậy sẽ hợp với hơi thở của truyện cổ trang hơn. Cảm ơn bạn đã đọc những dòng nhắn gửi đầu văn của mình.

Lịch post: ON - GOING

-------------------

Tinh đại lục, phía tây Đông Lâm quốc, có thiên mạch được gọi là Hoành Đoạn Sơn Mạch, rừng rậm Lạc Nhật, núi đẹp nhưng hiểm trở, là nơi huyền thú hội tụ, tên gọi hiểm ác, vang xa hậu thế.

Mặt trời mọc hướng đông, khiến ánh sao kì diệu phải ẩn mình, lúc đổ về tây, phảng phất như lạc vào trong đó, vì vậy nó được người người gọi là rừng rậm *Lạc Nhật.

Rừng Lạc Nhật, hùng vĩ rộng lớn, mạch chủ đi qua cả bốn phía đông, tây, nam, bắc. Thiên hạ có bốn quốc, mười mạch uốn lượn hơn hai vạn dặm, núi non nối tiếp trùng trùng điệp điệp, vách núi treo leo cao ngàn trượng, ác, suối ngậm khí độc, đầm hung thú dữ nhiều vô số kể, giữa chốn huyền thú bá đạo, dù có là kẻ mạnh đứng trên đỉnh cao được phong hào thánh giả, lạc vào trong đó, hơi không cẩn thận một chút, cũng sẽ gặp kết quả hài cốt không còn.

Chỗ được đến đông nhất ở Lạc Nhật chính là bìa rừng, nơi có một nhánh sơn mạch kém cỏi chạy ngang qua, đó là mạch Thanh Vân Sơn, bao trùm cả một khu vực lớn, cây rừng xanh um, tia nắng tinh khiết trên cao chen chúc qua từng kẽ lá, được Đông Lăng quốc phân làm nơi săn bắn của hoàng thất, đồng thời cũng là sân huấn luyện của *thiết kị binh quốc gia.

*Thiết kị binh: binh lính mặc giáp sắt chiến đấu trên lưng ngựa.

Ở đây thường hay thấy được con cháu thế gia, hoặc là *sư sinh của học viện, đến để săn giết huyền thú, hoặc tìm kiếm bảo vật trời đất.

*sư sinh: thầy trò.

Giữa trời nắng gắt da gắt thịt, tại bãi săn - luyện binh hoàng thất, mơ hồ truyền đến tiếng đạp ra gió của trăm gót ngựa.

"Vô Song, chắc chắn Thất hoàng tử đang ở trong đó." Lục y nữ tử, đôi mắt đẹp đen trắng rõ ràng, dị thường xinh đẹp nói.

"Thật chứ?" Nữ tử được gọi là Vô Song đang phờ phạc, nghe vậy, ánh mắt vẩn đục đột nhiên lóe sáng lên, vui vẻ nói: "Ta biết Lăng Vân Tích là tốt nhất mà, cảm ơn."

Vừa nói chuyện, Lăng Vô Song vừa nhấc váy lên, như không thể chờ đợi được nữa, như gió như lửa xông vào rừng.

Cây rừng dày đặc, bóng cây loang lổ, bao trùm cả mấy dặm, lấp kín bầu trời.

"Hống...."

Trong bãi săn, nếu cẩn thận lắng nghe, sẽ nghe được tiếng huyền thú gầm nhẹ xen lẫn tiếng gió cuốn lá cây kêu lên sàn sạt.

Bước lên một bước, Lăng Vân Tích ngưng mắt nhìn bóng lưng của nữ tử, câu môi cười nhẹ, lòng dạ thâm độc cực hạn: "Lăng Vô Song, sân huấn luyện hoàng thất là nơi hỗn loạn thế nào, còn có không ít huyền thú hung ác, lần này, ta xem tên rác rưởi ngươi còn có thể không chết nữa hay không!"

Nói xong, liền xoay người rời đi, đôi mắt đẹp trắng đen rõ ràng, nhưng lại lộ ra xúc cảm chán ghét và căm thù không chút che giấu, trên mỹ mạo yêu kiều kia, hiện ra dữ tợn đáng sợ.

Đại thụ dày đặc che lấp cả trời.

Lăng Vô Song có chút khó khăn mà bám vào góc áo, sao chỗ này lại lớn như vậy, nàng phải đi đâu mới tìm được Diệp ca ca?

Lúc này, xung quanh vang lên một trận âm thanh "đùng đùng" của tiếng cây cối gãy vỡ, "rắc rắc uỳnh uỳnh", từ trong không khí vọng ra nhịp thở thô bạo trầm thấp nặng nề của huyền thú, nhưng Lăng Vô Song vẫn còn chưa ý thức được tình cảnh của mình hiện giờ đang nguy hiểm đến cỡ nào.

Tiếng gió, tiếng run run loạch xoạch của bụi cây, yên tĩnh như vậy.

"Hống -----"

Một tiếng gầm run trời, đột nhiên vang lên, trực tiếp dọa Lăng Vô Song bối rối, sững sờ đứng tại chỗ, mãi cho đến khi trước mặt từ đâu nhảy ra một con quái vật khổng lồ.

Toàn thân vàng óng ánh, lông bờm ở gáy dài nửa mét buông xuống, bốn chân mạnh mẽ, mắt lớn như chuông đồng, móng vuốt vàng sẫm đầy sắc bén, thân thể cường tráng cao tầm hai mét.

Huyền thú cấp sáu, Hoàng Kim Sư Tử!

"A.....a..." Lăng Vô Song bỗng nhiên hoàn hồn, thét lên chói tai, trong cơn kinh hoảng, vội chạy đi.

Có điều, Lăng Vô Song hoảng sợ còn chưa kịp xác định hướng để chạy, thì lại xui xẻo chân trái gán vào chân phải, té khụy xuống đất.

Hoàng Kim Sư Tử thuận gió phóng tới, vung vuốt lớn lên, tựa như gió thu cuốn hết lá vàng vậy, thân thể mảnh mai của nàng nháy mắt bị tung cao lên không hơn ba mét, rầm một tiếng vang lên, rơi xuống chật vật như miếng vải rách, tàn nhẫn đập vào một thân cây khô to, chấn động đến một chỗ lá bị ép buộc rơi xuống không trung.

"Ẩu...."

Trong rừng yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe rõ được cả tiếng xương cốt vỡ tan, Lăng Vô Song phun ra một ngụm máu tươi, nghiêng đầu một cái liền lập tức hôn mê bất tỉnh.

Ánh dương như lửa, giữa trời nắng gắt.

Đau....

Đau quá.....

Thật con mẹ nó đau....

Người đang xụi lơ trên cây khô khẽ nhíu mày, đột nhiên, một đôi mắt mở ra, lạnh lẽo tột cùng, sắc bén ngút trời, thứ đầu tiên nghênh tiếp nàng chính là cảm giác đau đớn, như đang phân cân thác cốt. Cảm giác trừ đau ra, thì chính là quá đau.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Nàng đường đường là đầu lĩnh của tổ chức Ám Dạ, đồng thời cũng là đệ nhất sát thủ đứng đầu bảng, Ám Dạ Vô Song, vua không ngai của giới sát thủ, nàng còn chưa biết, có ai có thể thương tổn được nàng.

Chậm rãi, ý thức Lăng Vô Song mới dần dần hồi phục lại, không đúng, hình như nàng đang ở trong phòng thí nghiệm, sau đó, mức năng lượng chế tạo vũ khí đột nhiên tăng cao kì dị, một tiếng nổ oanh tạc chấn động gào lên bên tai, mắt đã chìm vào bóng tối vô tận, cuối cùng....

Ông trời ơi, suốt ngày đánh hổ, chỉ hôm nay mới có thời gian đến xem tàu ngầm Trữ vương phi....

Theo lý thuyết, dựa vào tính chất hủy diệt nổ tung của nó, có thể khiến cho cả một vùng đất lớn bị nghiền thành phấn vụn, mà nàng khi trãi qua nó đến giờ vẫn còn sống sót, điều này có được xem là đại kỳ tích thứ chín của thế giới chứ?

Chỉ là, ngoại trừ cả người bên ngoài đau đớn như khắc cốt ra, còn có từng luồng từng luồng tin tức đột nhiên xuất hiện trong đầu, che ngợp bầu trời, chen chúc nhau mà tới.

Tinh đại lục, rừng Lạc Nhật, quốc gia Đông Lăng, một nữ tử cũng tên gọi là Lăng Vô Song, là một rác rưởi không hề có chút huyền lực, sắc nữ nhu nhược vô năng, hình ảnh hiện chớp nhoáng ra trong đầu nhiều nhất chính là khuôn mặt tuấn tú của một nam tử....

Từng làn từng làn trí nhớ không thuộc về nàng cứ điên cuồng phủ lấp đầu óc, khiến đầu óc Lăng Vô Song càng thêm choáng váng, nàng không nhịn được phải lắc đầu liên tục không ngừng.

"Vô Song, Thất hoàng tử đang ở trong đó."

"Ngươi mau vào đi!"

Trong đầu, hình ảnh cuối cùng lóe qua chính là một lục y nữ tử, với ánh mắt vô vàng độc ác.

Rõ ràng đến thế mà cũng bị lừa? Nữ nhân này đúng thật là con mẹ nó cực phẩm mà.

Có lẽ lúc này Lăng Vô Song vẫn chưa ý thức được rằng, nữ nhân cực phẩm này, còn chẳng phải là bản thân nàng bây giờ đó sao.

"Đau quá, cái đầu này tuyệt đối đừng có nổ tàn!" Nói thầm một tiếng, Lăng Vô Song đau đến phải hít vào một ngụm khí lạnh.

Nàng theo bản năng nhẫn nhịn đau đớn, giơ bàn tay dơ bẩn lên, lại rõ ràng nhìn thấy đôi bàn tay như đã quen được sống trong nhung lụa, ánh mắt trượt xuống dưới, quần áo màu trắng, giầy bó tinh xảo....

Tình huống gì thế này? Đây đâu phải tay của nàng!

Lăng Vô Song nháy mắt cảnh giác, ánh mắt phát lạnh, nhịn đau, vươn mình gượng đầu dậy, ánh mắt sắc bén chậm rãi quan sát xung quanh, cây cối xam um tươi tốt, ánh mắt
trời loang lỗ chui qua tán lá phủ lên nền đất khô khan... Chỗ này là rừng nhiệt đới già sao?

Nàng có chút bối rối... Lúc này mới bắt đầu chậm rãi tiêu hóa tin tức trong đầu, hồi sau mới phản ứng lại được tình thế.

Nàng là Lăng Vô Song, lại chẳng phải là Lăng Vô Song, nói cách khác, nàng đã xuyên qua rồi sao?

"Hống.... Hống..."

Hoàng Kim Sư Tử giơ lên bộ móng vuốt vàng sẫm, đánh ra một chưởng, mắt thú trừng lớn, ung dung chuyển động, bước chân đầy tao nhã.

Hoàng Kim Sử Tử tức giận khịt khịt mũi, nó vốn định không quan tâm mà xoay người rời đi, nhưng mà.... Nhân loại nhỏ yếu này bị hắn một chưởng đánh bay, lại đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt kia, lại lạnh lẽo đến độ khiến nó nhìn mà phát khiếp.

Hoàng Kim Sư Tử cả đời kiêu ngạo lại bị run sợ trước một ánh mắt, điều này khiến nó nhất thời thẹn quá hóa giận, hơn nữa, nhân loại nhỏ bé này, còn không thèm nhìn tới nó!

Ngửa đầu lên trời, phẫn nộ hống một tiếng, vung vuốt bén lên, không chút do dự đánh lần nữa về phía Lăng Vô Song đang nằm xụi lơ trên cây khô.

Khí tức nguy hiểm!

Không kịp nghĩ nhiều, lực nhạy cảm hàng đầu đã khiến Lăng Vô Song tỉnh táo lại trong nháy mắt, hai tay phản xạ có điều kiện đẩy lên một cái, thân thể linh xảo nhanh chóng nhảy vọt ra chỗ khác, thoát hiểm khỏi ma trảo của Hoàng Kim Sư Tử trong thời gian tích tắc.

"Súc sinh chết tiệt!" Chân vừa chạm tới đất, Lăng Vô Song cắn răng thấp giọng chửi rủa một tiếng.

Không động thì không biết, vừa động mới phát hiện ra thân thể này thật sự rất rất suy yếu, chỉ là một động tác đơn giản, mà lại phải mất sức nhiều như vậy.

"Hống...."

Sau một giây Lăng Vô Song vừa nghiên đầu né tránh, cú đánh hụt của Hoàng Kim Sử Tử hung ác hạ xuống, mạnh mẽ tàn phá đại thụ đến da tróc thịt bong, còn để lại một lổ thủng màu vàng đất rất sâu, vô cùng kinh mắt.

Đánh một đòn không trúng, Hoàng Kim Sư Tử vô cùng phẫn nộ, buồn bực gào thét, bộ lông màu vàng óng hơi dựng thẳng lên, khiến toàn thân trông như vừa được phình to ra thêm vài phân.

Lông bờm ở gáy của Hoàng Kim Sử Tử dày đặc nhu thuận, hầu như phần lớn đều rơi xuống mặt đất, bốn chân mạnh mẽ, đột nhiên chồm lên, phá xiềng xích mà lên, thân thể cao lớn đột nhiên dùng tốc độ thần chưởng mà vồ tới Lăng Vô Song.

Lăng Vô Song lắc mình né ra chỗ khác, hừ lạnh một tiếng, nhẫn nhịn đau đớn thâu thấu trên người, khụy đầu gối xuống, dốn hết lực xuống dưới, hai chân chuẩn xác nhảy lên một cái, vươn mình mà lên, thành thạo nhảy lên lưng Hoàng Kim Sư Tử.

Ánh mắt nàng vô cùng lạnh lẽo, một tay dùng sức tóm chặt lông bờm ở gáy Hoàng Kim Sư Tử, kéo mạnh một cái, khiến nó đau đến mắt thú phải trợn to, trừng lớn như chuông đồng.

Cái miệng đỏ ngồm to lớn như chậu máu, ngửa đầu lên trời điên cuồng gào to, vang vọng khắp ngọn núi, thấu triệt trời đất.

"Hừ" Lăng Vô Song kẹp chặt hai chân, chụp chặt lông bờm, sức ở tay không những không giảm mà còn càng ngày càng tăng, một nhúm lông có tuổi vàng óng ánh dài nửa mét bị nàng thẳng tay nhổ không chút thương tiếc! Sau đó tay ngọc lại giơ lên, nhúm lông vàng óng ánh lập tức nhẹ nhàng vẽ nên một độ cong hoàn hảo trong không khí, vô cùng ưu mỹ.

Động tác kia, tư thái kia, nước chảy mây trôi, tiêu sái tuyệt vời.

"Súc sinh, để xem hôm nay ta có nhổ ngươi thành con lừa trọc luôn hay không!" Đau đớn tren me người khiến giọng Lăng Vô Song ngày càng trở nên lạnh lẽo.

Nàng đường đường là đệ nhất sát thủ đứng đầu bảng, thủ lĩnh Ám Dạ, chưa từng phải ăn thiệt thòi lớn từ ai bao giờ, nhưng hôm nay lại bị một con súc sinh đánh đến thương tích như vậy, điều này bảo nàng làm sao chịu cho nổi?

Cho dù là trong thân thể người khác, nàng cũng tuyệt đối không cho phép!

Người ta có câu: "Thúc thúc nhịn được không có nghĩa là thẩm thẩm cũng sẽ cho qua"!

"Loạch xoạch.... Loạch xoạch...."

Nhúm lông vàng óng thứ hai bay xuống, nhúm thứ ba rơi xuống, nhúm thứ tư.....

Đứng dưới thủ đoạn tàn phá đầy vô tình ác độc của Lăng Vô Song, đối với Hoàng Kim Sư Tử mà nói, đó chắc chắn chính là thiệt thòi lớn nhất từ trước đến nay nó ăn phải.

Mắt thú đỏ đậm, gào khàn cả giọng.

Tiếng thú hống vang vọng khắp núi rừng, Hoàng Kim Sư Tử nhảy nhót tưng bừng, đâm trái đụng phải, ý đồ muốn hất văng người trên lưng xuống, thân hình khổng lồ không ngừng va chạm vào cây cối xung quanh, "đùng đùng đùng đùng", thực vật theo tiếng mà lần lượt ngã xuống.

"Điện hạ, dựa vào tiếng hống và mức huyền lực đang gợn sóng trong không khí này, hẳn là của một con huyền thú cấp cao!"

"Nếu ta nghe không lầm, đây chính là tiếng gào của một con Hoàng Kim Sư Tử."

"Nhanh, chúng qua đó xem một chút, nếu có cơ hội tóm được nó thì càng tốt, dù gì cũng là Hoàng Kim Sư Tử, nghĩ thôi cũng đã làm cho người ta hưng phấn rồi!"

"Có điều, nghe tiếng tranh đấu vang động này, sợ là đã có người bắt trước rồi."

------------

Xa xa, một đám người nhanh chóng đi về hướng Lăng Vô Song, bụi bặm ngập tràn, cờ xanh tung bay, lá nào cũng thêu lên hai chữ Đông Lâm, không ngoài ý muốn, đó hẳn là vệ đội hoàng thất.

Người cầm đầu cưỡi trên tuấn mã màu đen là một thanh niên trẻ tuấn dật.

Áo gấm, dưới hàng lông mày rậm là đôi mắt đen nhánh, tóc ngã theo chiều gió, uốn lượn đầy mỹ cảm.

"Điện hạ, đúng là một con Hoàng Kim Sư Tử rồi, còn đạt đến cấp sáu, không ngờ ở bãi săn hoàng thất sẽ xuất hiện một con huyền thú cấp sáu, đúng là tốt quá rồi, chúng ta bắt...." Nửa câu sau, lại mạnh mẽ kẹt trong cổ họng, không trồi lên nổi cũng xuống không xong, gương mặt người kia nháy mắt ấm ức đến đỏ chót.

Nhìn cảnh tượng cách đó không xa, những người theo đến xem cũng phải trợn mắc ngoác mồm, ngạc nhiên há to miệng, cằm đồng loạt răng rắc rơi xuống một chỗ.

Ông trời ơi, có ai có thể nói cho bọn họ biết, cảnh tượng này... Là tình huống gì không?

Thậm chí còn có người khuyếch đại đưa tay dụi dụi hai mắt, có phải bọn họ bị hoa mắt rồi không?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện