Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Lừa gạt tiểu thú


trước sau

Tiểu sinh linh hướng bốn chân lên trời, ôm Thanh Tham vạn năm nhai rồm rộp, nghe Lăng Vô Song nói, nó liền lập tức vứt nửa cây Thanh Tham còn lại một nửa như vứt cỏ dại. Xoay người bay lên, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Lăng Vô Song, chớp chớp, giống như có chút không tin.

Lăng Vô Song nhẹ nhếch đuôi mày, không phải đâu, nàng chỉ thuận miệng nói mà thôi, vật nhỏ này thật đúng là đồ tham ăn.

Nhưng trên người chỉ có một ít lương khô, thật đúng là không có gì ngon lành.

Sau khi Lăng Vô Song cân nhắc một lúc lâu, mắt đột nhiên sáng ngời, từ trong lòng móc ra một bình sứ nhỏ, đổ đan dược nàng vừa luyện được mấy ngày trước ra. Tùy tay đổ hơn mười viên vào lòng bàn tay, uốn gối ngồi xổm xuống, nhìn tiểu sinh linh rực lửa, khẽ cười nói: "Thứ trong tay ta ngon hơn mấy loại cỏ cây kia của ngươi rất nhiều, không tin ngươi nếm thử xem!"

Bảo vật trời đất đều có thể bị vật nhỏ này ăn như cải trắng, cho nó đổi khẩu vị thử. Đan dược trong tay Lăng Vô Song hình dạng cân xứng, oánh ánh long lanh, mùi hương bức người, đan Trúc Cơ Thiên Tâm cơ bản nhất có mùi vị ngòn ngọt ngon miệng, hồng nhuận mê người.

"Pi pi..." Tiểu sinh linh hoả hồng nghiêng nghiêng đầu, con ngươi tròn xe run run, tựa như không tin.

Chỉ nghe một tiếng vèo, một cái bóng màu đỏ xẹt ngang qua, tiểu sinh linh lông xù xù đã đặt hai chân trước trên tay Lăng Vô Song, cái đuôi ngoắc trái ngoắc phải, đầu lưỡi phấn nộn quét qua... hơn mười viên đan dược liền lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

Lăng Vô Song cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp, nhếch môi cười mỉm, được chạm vào lông tơ của vật nhỏ, rất thoải mái. Vật nhỏ cuốn đi hơn mười viên đan dược, nhanh chóng xoay người nhảy xuống đất, cách Lăng Vô Song xa xa, trong miệng nhai rộp rộp rộp, lăn lộn dưới đất, móng vuốt sờ sờ cái bụng lông lá, kêu to pi pi chi chi, trông rất là vui vẻ.

Lăng Vô Song vỗ vỗ tay, đứng lên: "Thế nào? Ta không lừa ngươi đúng không, so với mấy loại cây cỏ ngươi ăn ngon hơn nhiều đi."

Thầm nghĩ trong lòng, vật nhỏ này xem ra là thiếu đánh, trước kia ăn nhiều thiên linh địa bảo thì chê, lúc này chỉ ăn vài viên đan dược được luyện chế từ dược liệu bình thường nhất lại có thể ăn ngon vui vẻ như vậy.

"pi pi, chi chi" Vật nhỏ ăn xong, nhảy lên một khối đá xanh nằm sát biên vực sâu. Nó giống như một con cún nhỏ, bốn chân quỳ rạp trên đất, xù lông dựng thẳng lỗ tai lên, ngoan ngoãn nằm ở đó. Ngước đôi mắt đen nhánh đáng thương lên nhìn chằm chằm Lăng Vô Song, nó còn muốn còn muốn nữa.

Thấy vậy, Lăng Vô Song liếc nhìn sang tiểu sinh linh trên đá xanh, đôi mắt nhàn nhạt bỗng dưng giảo hoạt như hồ ly, hỏi: "Muốn ăn nữa sao?"

"Pi pi" Tiểu gia hoả nghe vậy, nháy mắt vui mừng.

"Biết làm trò gì không?" Lăng Vô Song lại đổ ra hơn mười viên đan dược vào lòng bàn tay, nhẹ lắc lắc bàn tay, liếc liếc sang khối đá mày xanh nằm sát vực, cười tủm tỉm dụ dỗ nói: "Ngươi lộn một vòng cho ta xem, ta sẽ cho ngươi mấy thứ đan dược này."

"Pi pi" Tiểu sinh linh đáng yêu giơ đầu lên, xù lông, đôi tai dựng thẳng lên, sau đó giơ bốn chân lên trời, mông nhỏ uốn éo một cái liền lộn một vòng lên không trung. Sau đó lại nằm xuống ngoan ngoãn nhìn Lăng Vô Song.

"Hay quá, thật ngoan." Lăng Vô Song gật đầu, đưa đan dược trong tay cho vật nhỏ, hồng ảnh xẹt đến, lại là một lưỡi quét sạch.

Lăng Vô Song lắc lắc bình sứ, khoanh hai tay trước ngựa, cười tủm tỉm nói: "Lộn thêm mấy cái nữa, ta sẽ cho ngươi nốt phần còn lại."

"Pi pi" Vật nhỏ nghiêng đầu qua một bên, giơ bốn chân lên trời như đang mừng rỡ, lại bay về chỗ đá xanh lộn nhào thêm vài vòng. Một người lộn một người đứng xem vô cùng vui vẻ. Nàng vừa xem vừa đánh giá, có lẽ vật nhỏ ngây thơ kia đang nghĩ rằng nó lộn càng nhiều thì sẽ được ăn càng nhiều đi.

"Lộn qua hướng này đi!" Lăng Vô Song tay khoanh trước ngực, thảnh thơi đứng một bên chỉ điểm, cười vô cùng sáng lạn: "Lộn thêm mấy cái nữa, đúng, chính là như
vậy, ngoan quá."

Vèo ——

"Pi ——"

Bỗng nhiên một tiếng kêu kì lạ vang lên, mang theo một chút âm rung, chỗ vật nhỏ đứng chỉ còn để lại một chút gió xoáy, nó biến mất rồi!

Nhìn kĩ... thì ra bên kia khối đá xanh lục chính là một vực núi sâu chót vót. Vật nhỏ này vì quá vui sướng mà bất cẩn rớt xuống đó, bây giờ không biết rơi xuống đâu rồi.

"Xong xuôi!" Lăng Vô Song vỗ vỗ tay, cất bước lại chỗ đá xanh, rũ mắt nhìn mây mù lượn lờ dưới đáy vực, ngón tay mảnh khảnh khẽ xoa cằm, cười ha ha hai tiếng: "Vật nhỏ ơi, cùng ta đấu sao? Ngươi còn non lắm."

Nếu để Cơ Vân Dương thấy một màn này, hắn chắc chắn sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng, vô sỉ, quá vô sỉ. Gia hoả này hại người thì không nói đi, ngay cả một tiểu huyền thú cũng bắt nạt, vật nhỏ đáng thương.

Lăng Vô Song xoay người, tốc độ như gió thu cuốn lá rụng, cẩn thận hái ba quả Vô Giá xuống, nhanh chóng cướp đoạt các loại linh thảo thánh quả. Vật nhỏ kia không dễ chọc, bất cứ lúc nào có thể quay lại, nàng phải nhanh lên.

Sau khi thu hoạch xong linh dược mình cần, Long Vô Song đi quanh u cốc tìm đường ra khỏi đây. Nàng rời đi bằng một con đường mòn nhỏ, hai bên đường đều là cổ thụ che trời, cành lá xum xuê dày đặc đến độ chỉ để lọt vài tia nắng ít ỏi qua đây, có táng cây dày đặc dị thường đó, cỏ cây dưới này thế nhưng lại sinh sôi rất um tùm tươi tốt.

Nhưng nàng còn chưa đi được vài bước, đột nhiên xoay người lại, lập tức đối mặt với một đôi mắt tròn xoe. Thân mình chợt cứng đờ, không phải chứ, nhanh như vậy đã trở lại? Đùa giỡn tiểu sinh linh này quá chớn rồi, làm sao bây giờ.

Cách đó không xa, dưới trời lá rụng, tiểu sinh linh hoả hồng to bằng bàn tay trừng mắt nhìn chằm chằm Lăng Vô Song, hai mắt sáng quắc, bụng nhỏ lên xuống gấp gáp, nhe răng trợn mắt về phía nàng, tựa như đang oán hận cái gì đó

Lăng Vô Song ngượng ngùng cười, hai tay quơ quơ: "Ta không còn nữa, thật sự không còn nữa, có bao nhiêu đã cho ngươi ăn hết ngươi."

Bây giờ làm sao đây, lúc nàng ra khỏi cửa, chỉ tiện tay mang theo một bình đan dược, nhưng tất cả số đan trong đó đều đã vào bụng nó rồi.

"Pi pi...." Vật nhỏ không vui vươn lên móng vuốt sắc bén, không ngừng chém vào một đoạn cây khô bên cạnh, miệng phát ra tiếng xì xì, thể hiện nó đang bất mãn, đang tức giận, đang vô cùng tức giận.

Láng Vô Song thấy vậy, vô cùng kinh ngạc, móng vuốt vật nhỏ này thật sắc bén, nhánh cây khô kia chính là Tử Hắc Mộc, cứng như sắt nguyên chất, vậy mà lại bị nó chém như chém giấy. Bị chém nát tươm, thảm không nỡ nhìn.

Nhìn bộ dáng thở phì phì của nó, nó tựa hồ chỉ lo hung hăng hành hạ Tử Hắc Mộc trong tay, không chú ý tới mình. Lăng Vô Song nhẹ nhàng lui về sau, lặng yên không một tiếng động mà rời đi, chớp mắt đã biến mất tại chỗ.

Chỉ là... vừa đi được không xa, chân vấp một cái, bất giác quay đầu lại lần nữa, vẫn thấy vật nhỏ ở đằng sau, vẫn ngồi xổm cách đó không xa nhìn nàng. Lăng Vô Song khóc không ra nước mắt, bất đắc dĩ nói: "Ngươi theo ta làm gì chứ?"

Chẳng phải chỉ lấy một chút linh dược của nó thôi sao, nhỏ mọn đến nổi như vậy, cứ dính nàng không buông, muốn quẳng lại cũng không quẳng được.

Cách đó không xa, bụi cỏ xanh tươi tốt còn vương sương sớm, bóng dáng hoả hồng ngồi xổm ở giữa, nhô ra cái đầu này đỏ đầy lông, đôi mắt đen nhánh nhìn nhìn Lăng Vô Song, chớp chớp chớp, điềm đạm đáng yêu.

Lăng Vô Song run run khoé miệng, sao nàng lại cảm thấy cứ như là nàng đang vứt bỏ vật nhỏ này vậy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện