Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Thánh quả không hoa


trước sau

Đã vào đêm khuya, màn trời hoàn toàn đen kịt, vài ánh sao vụn vặt toả sáng, trạch viện Lăng gia chủ vẫn còn lập loè ánh đèn, chiếu rọi song song cùng trời cao.

Lăng lão gia tử chắp tay sau lưng ung dung bước vào thư phòng, phủi tay ngồi lên vị trí chủ vị, con nhãi ranh này việc gì mà thần thần bí bí như vậy. Lăng Vô Song theo sau vào, bộ dạng lười nhác nhàn nhã, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Lăng Mạc Thu vận trường sam tối màu phất tay ngồi xuống, ánh mắt mang theo chút hứng thú, buồn cười hỏi: "Tiểu nha đầu con rốt cuộc muốn đưa ra đồ gì mà phải thần bí như vậy chứ?"

"Thật ra cũng không có gì." Lăng Vô Song cười cười giơ tay kéo một bộc lụa phình to trong lòng ra, nhạt nhẽo nói: "Lúc con ra ngoài có tiện tay hái được vài quả dại, muốn mang về cho gia gia và Tứ thúc nếm thử."

Bộc lụa trắng thuần còn chưa được mở ra, trong phòng đã thoang thoảng một mùi hương nhẹ mới mẻ, cả người thoải mái.

"Là thứ gì?" Lúc này Lăng lão gia tử mới hơi hơi nghiêm túc chồm người lên trước, đôi mắt già nua sáng ngời có thần nhìn chằm chằm bộc lụa đang từ từ được tay Lăng Vô Song mở ra, mùi hương như vậy không phải đồ thường.

Lăng Vô Song mở bộc lụa xuống, làm lộ ra Thánh Quả đỏ đậm mộng nước, kích cỡ như trứng gà, màu đỏ hồng tươi tốt sáng bóng như ngọc thạch mã não. Nàng cười nhạt nói: "Chỉ là mấy quả Vô Giá thôi!"

"Vô Giá!" Lăng Mạc Thu gầm nhẹ ra tiếng, không kiềm chế được bước đến bên cạnh Lăng Vô Song, trong ánh mắt lạnh thấu xương hình như có ánh lửa đang nhảy lên, vô cùng kích động nói: "Không sai, không hoa không hạt, đỏ đậm như máu, mùi hương hấp dẫn, thịt quả hồng nhạt, con từng thấy qua trên sách cổ, là Thánh Quả không sai được."

"Cái gì, thật sự là Thánh Quả!" Lăng lão gia tử run run râu, nhanh chân bước vòng qua bàn đọc sách đi đến bộc lụa, mặt lão hơi phiếm hồng, lão quan sát cẩn thận trái cây trong tay Lăng Vô Song, trong mắt chợt loé qua ánh sáng, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là Thánh Quả."

Lăng Mạc Thu và Lăng Kình Thiên ngơ ngác nhìn ánh sáng đẹp mắt phát ra từ Thánh Quả, trong khoảnh khắc đó không biết phải xử lí thế nào.

Một quả Thánh Quả có nghĩa gì là? Nghĩa là giúp một phong hào Thánh giả ra đời, thậm chí còn có thể giúp mấy thế hệ gia tộc không suy, điển hình như phủ Hộ Quốc Tướng quân của Đông Lâm đây, Kiếm thánh Lý Thiên Nhất nhờ ngẫu nhiên có được một quả Thánh Quả nên mới có được địa vị như hôm nay.

Còn Lăng gia lão, ngoại trừ một tuyệt thế thiên tài là Lăng Hạo tuổi còn trẻ đã đạt tới cảnh giới phong hào Thánh giả ra, không ai có thể như hắn nữa! Thế nhưng giờ đây Lăng Vô Song lại một lần mang ra ba quả Thánh Quả, dù là người có kiến thức rộng rãi, gia chủ một gia tộc như Lăng lão gia tử cũng không tránh khỏi trạng thái "nhịp tim đập với vận tốc ánh sáng".

"Khụ!" Lăng Vô Song ho nhẹ một tiếng, tìm kiếm chút tồn tại cho mình, lão gia tử này vừa nhìn thấy trái cây đã vội quên tôn nữ rồi sao.

"Ngươi cái đồ nhãi ranh này, vậy mà dám nói đây là quả dại đó hả?!" Lăng lão gia tử hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Vô Song, tức khắc liền có loại cảm giác muốn bốp chết tôn nữ rất mãnh liệt, quả dại? Nếu cái này gọi là quả dại thì trên đời này còn có cái gì gọi là bảo vật nữa?

Lăng Vô Song ngượng ngùng cười hai tiếng nói: "Gia gia, người với Tứ thúc mỗi người ăn một quả đi, còn dư một quả tạm thời giữ lại để thưởng cho đệ tử có tiềm lực của Lăng gia, con không cần mấy thứ này."

"Vô Song, Tứ thúc không cần nó." Lăng Mạc Thu không cam lòng nhìn Thánh Quả, chua xót lắc đầu: "Tứ thúc không thể tu luyện, dùng bảo vật bậc này cũng chỉ có thể lãng phí nó thôi, con giữ lại hai quả dư đi."

Thánh Quả tuyệt đối không giống như đồ bình thường, dù Vô Song không thể ngưng tụ huyền lực, ăn nó vào cũng có thể cường thân kiện thể, không thể lãng phí cho cơ thể phế vật này của hắn được.

"Aiii." Lăng lão gia tử thở dài một tiếng, lòng buồn một ít, lại có chút bất đắc dĩ, đan điền lão tứ chưa khôi phục một ngày là nổi khúc mắc trong lòng lão chưa tan đi một ngày.

Lời nói mất mát lại mang theo ý quan tâm của Lăng Mạc Thu tức khắc làm lòng nàng ấm lên, Lăng Vô Song cố nhét một quả Thánh Quả cho Lăng Mạc Thu, cười gian trá: "Ai nói Tứ thúc không dùng được?"

Lăng Mạc Thu ngớ ngẩn nhận lấy Thánh Quả, trong lúc nhất thời nghe không hiểu lời nói của Lăng Vô Song.

"Vô Song đảm bảo không hơn một tháng, đan điền của Tứ thúc chắc chắn sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu." Lăng Vô Song không nhanh không chậm ném ra từng chữ, vô cùng tự tin, khoé môi duyên dáng kéo ra nụ cười gian trá.

"Vô Song, ý con nói là ta,
con, đan điền của ta thật sự có thể khôi phục." Lăng Mạc Thu đột nhiên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt mang ý cười của Lăng Vô Song, thật khó tin, dưới kích động, môi mỏng lắp bắp, lời nói lung tung.

Hắn còn tưởng đêm đó Lăng Vô Song vì không muốn giết chết hi vọng của hắn nên mới an ủi nói như vậy thôi, lại không ngờ rằng nàng thật sự có cách.

"Chẳng lẽ Tứ thúc không tin con sao?"

Lăng Mạc Thu trả lời vô cùng kiên định: "Không, thúc tin."

"Các ngươi đang nói cái gì?" Lăng lão gia tử càng ngạc nhiên hơn, phản ứng lại, chòm râu hoa râm run run, vội vàng hỏi: "Vô Song, con nói con có cách chữa khỏi đan điền lão tứ ư?"

"Không sai!" Lăng Vô Song cười nhạt gật đầu: "Có thần châm Tử Vân rồi, bây giờ con vô cùng chắc chắn mình có thể chữa khỏi đan điền của Tứ thúc."

"Thật tốt quá, thật tốt quá!" Lăng lão gia tử ngửa đầu cười to, liên tục nói "thật tốt quá", sau đó mạnh mẽ thở phào một hơi, gật đầu nhỏ giọng nói: "Lăng gia có hi vọng rồi, đúng là trời không diệt Lăng gia ta."

Lão thấy được hi vọng của Lăng gia trên người Vô Song!

Lăng Vô Song nghĩ nghĩ, nói: "Gia gia, Tứ thúc, hai ngươi ăn bây giờ đi, thời gian hái Vô Giá càng lâu tinh khí của nó sẽ càng bị xói mòn, ăn càng nhanh càng tốt."

"Được." Lăng Mạc Thu thu lại tâm tình kích động của mình, đôi tay cầm Thánh Quả vẫn còn đang run rẩy.

Lão gia tử vuốt râu gật gật đầu, nhận lấy trái cây Lăng Vô Song đưa, há mồm cắn, nước quả chảy ra ngọt lành ngon miệng, mùi hương vẫn giữ lại trên răng môi, còn chưa cảm nhận hết thì đã có một dòng khí tức khuếch tán đi khắp người, từng luồng nước ấm như nước suối nhẹ nhàng hội tụ ở đan điền. Xương cốt cả người rung động keng keng như được hồi sinh.

"Khí tức rất hồn hậu!" Lăng lão gia tử toả sáng rực rỡ, toàn thân thoải mái, phảng phất như được trẻ hoá mấy chục tuổi, huyền khí vàng sẫm bên ngoài tản ra, màu sắc càng ngày càng đậm, mơ hồ còn lẫn lộn với một chút màu xanh nhạt!!

"Thánh Quả đúng thật *danh bất hư truyền!" Lăng Mạc Thu ăn vào, nhắm lại hai mắt, một dòng lực lượng thần kì khuếch tán trong kinh mạch, phảng phất như được trãi qua cảm giác có huyền khí mênh mông một lần nữa.

(*danh bất hư truyền: danh tiếng đúng với sự thật)

Lăng Vô Song cười nhạt không nói, hấp thu xong Thánh Quả, lão gia tử có thể đột phá bất cứ lúc nào. Nếu Tứ thúc cũng đột phá thì địa vị đệ nhất gia tộc của Lăng gia cũng tiếng xứng với thật, phòng thủ kiên cố!

"Tứ thúc, tháng sau con sẽ đả thông kinh mạch cho thúc, loại bỏ độc tố trong cơ thể thúc."

"Được." Lăng Mạc Thu cảm nhận được huyền khí dao động khắp cơ thể, cuối cùng cũng tìm lại được phần hăng hái khí phách của trước kia, cười sang sảng vỗ vỗ vai Lăng Vô Song: "Tứ thúc không vội, Vô Song con vừa mới về e là cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi cho tốt đi."

Tuy cách nói chuyện của Vô Song rất nhẹ nhàng, nhưng có thể có được cơ duyên bực này chỉ sợ không dễ dàng như nàng nói, Thánh Quả không phải giống như linh dược.

"Đúng vậy, đi đi, nhanh trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi!" Lăng lão gia tử ho nhẹ một tiếng, híp híp hai mắt, vuốt râu, cười đến vô cùng hiền lành dễ gần.

Lăng Vô Song cả người run lên, nàng vẫn tương đối quen khuôn mặt cuồng bạo của lão gia tử hơn, vội cười hắc hắc hai tiếng xong liền lắc mình chạy lấy người. Nàng còn phải nhanh chóng luyện đan, với chút ít linh dược hiện có trong tay cũng đã đủ cho nàng điều chỉnh lại thể lực toàn bộ Lăng gia, nâng lên một cấp!

"A, sao ta có thể quên chuyện này được chứ." Lăng Vô Song vừa đi không lâu, Lăng lão gia tử vỗ đùi, bỗng nhiên nhớ tới còn một chuyện quan trọng chưa nói.

Lăng Mạc Thu nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, nhíu mày nói: "Đúng rồi, còn chưa nói cho Vô Song biết Thiên Dạ đại nhân vừa phái người đến báo tin nó trúng tuyển vào học viện Già Nam."

Nảy giờ bọn họ vui vẻ quá, thế nhưng lại quên mất chuyện quan trọng như vậy. Đối với Vô Song mà nói đây chính là cơ hội ngàn năm có một, hơn nữa còn là do Thiên Dạ đại nhân tự tay viết thư, cái này không thể bỏ qua được.

------------------------------

Cầu voteee ( ◜‿◝)♡

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện