"Ngươi chính là tiểu thư Lăng gia?" Cơ Vân Dương càng kinh ngạc không thôi.
Tuy hắn không ở kinh đô mấy năm, nhưng vẫn nghe được vài lời đồn đãi về tiểu thư Lăng gia. Khó trách hắn luôn cảm thấy tên nàng quen quen, nhưng mà hắn tìm thế nào cũng không thấy tiểu thư phế vật nổi danh kia của Lăng gia có điểm nào liên quan tới người này.
Nhìn thần sắc ngơ ngẩn của Cơ Vân Dương, Lăng Vô Song cười khẽ: "Ta là ai rất quan trọng sao?"
"Vô Song" Cơ Vân Dương ngẩn ra, lập tức nhếch miệng cười cười, đúng vậy, chuyện đó không quan trọng. Vô Song là bằng hữu của Cơ Vân Dương hắn, điểm đó vĩnh viễn không thay đổi.
"Thật đúng là tiểu nha đầu Lăng gia!" Lão viện trưởng mày hoa râm, liếc liếc đánh giá thiếu nữ có phong tư không ai bì kịp ở trước mặt, sau đó gật đầu cười nói: "Khó trách mấy ngày nay lão gia tử kia luôn cười đến dựng râu như vậy!"
Lúc trước mỗi khi lão gia hoả kia nhắc đến tôn nữ hắn đau đầu nhất, hắn luôn trừng mắt dựng râu, nhưng thời gian gần đây, vừa nhắc đến tiểu tôn nữ bảo bối, mặt mày liền trở nên hớn hở, miệng cười sắp rách ra. Hôm nay vừa thấy, Lăng tiểu nha đầu này quả nhiên giống y lời lão gia hoả kia nói, tựa như vừa thay da đổi thịt.
Lăng Vô Song tuy mới mười lăm, nhưng dáng người cao gầy, rất phù hợp với y phục màu xanh dương đơn giản, thắt lưng nhỏ nhắn, tóc cột đuôi ngựa lên cao, lộ ra cái trán trắng noãn, gương mặt tươi sáng tuyệt mỹ, trong tư thái lãnh ngạo lại lộ ra lười biếng gian tà, xuất trần thoát tục, bừng tỉnh người trước mắt.
"Sao có thể chứ, tiểu cô nương này thật sự là phế vật Lăng gia kia?"
"Trời ạ, người ta tay không tiếp được một kích của cao thủ Thiên huyền, vậy mà gọi là phế vật sao, ngươi có thể làm được như nàng sao? Người như vậy nếu bị gọi là phế vật, chúng ta đây mua cuộn dây thừng về thắt cổ được rồi đấy."
"Đúng vậy, không biết huyền lực của nàng tới cấp bậc nào rồi."
Mọi người người năm người mười, bàn luận tới khí thế ngất trời, chuyện này thật sự quá khí tin.
"Tay không tiếp được một kích của cao thủ Thiên huyền?" Lão viện trưởng nghe được tiếng nghị luận chung quanh, kinh ngạc không thôi, mắt lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt xanh lè của Nguỵ Kính Thiết Nam, lại hứng thú đánh giá tình hình chung quanh, cũng đã biết đại khái được sự việc.
Lão viện trưởng cười cười vuốt vuốt chòm râu: "Vậy là hôm nay tới học viện Già Nam báo danh, có thư trúng tuyển không?"
Kim Lân há là vật trong ao, trải qua một trận mưa gió liền hoá rồng nha Nhớ năm đó Lăng Hạo tài giỏi thế nào, nữ nhi hắn sao có thể bình thường được. Cuối cùng lão bất tử Lăng Kình Thiên ấy cũng có cái để hi vọng rồi.
"Tất nhiên ta có." Lăng Vô Song dứt lời, lấy một bức thư từ trong lòng ra đưa cho lão viện trưởng.
"Này..." Lão viện trưởng gật đầu nhận lấy, mới nhìn thoáng qua vài con chữ quen thuộc trên phong thư, lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lăng Vô Song đầy kinh ngạc: "Cái này vậy mà lại là thư báo tự tay Thiên Dạ đại nhân viết."
"Cái gì, Thiên Dạ lão sư tự tay viết thư báo trúng tuyển!"
"Thiên Dạ đại nhân tự tay viết thư báo trúng tuyển?"
Người chung quanh vừa nghe, dù là lão sư học viện hay là học sinh, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thiên Dạ Vân là ai? Là đệ nhất cao thủ được tứ quốc công nhận, đồng thời là Thánh dược sư duy nhất. Sở dĩ hắn đồng ý đảm nhiệm chức vị ghế khách đạo sư học viện ở Đông Lâm, là do lão viện trưởng đã có công từng dạy vỡ lòng cho hắn. Đó cũng chính là nguyên nhân thứ nhất khiến đám người Khương quý phi phải kiêng kị như thế với lão viện trưởng.
"Chẳng lẽ Thiên Dạ đại nhân muốn thu Lăng Vô Song làm đồ đệ?" Học sinh xung quanh nhìn chằm chằm vào thư trúng tuyển của Lăng Vô Song, vẻ mặt ửng hồng như đang thấy được tuyệt thế trân bảo chẳng bằng, chỉ hận không thể nhào lên cướp lấy nó.
Thiên Dạ lão sư tự mình viết tư trúng tuyển, ở học viện Già Nam, chuyện này chưa bao giờ có. Có thể được Thiên Dạ lão sư chỉ điểm đã là vinh hạnh lớn lao, càng đừng nói chi đến việc có thể theo bên cạnh hắn học tập!
"Vô Song, chuyện lớn như vậy sao ngươi không kể ta nghe!" Cơ Vân Dương sau khi kinh ngạc xong, như tiểu tức phụ oán trách ra tiếng, tiếp theo ánh mắt sáng rực, vỗ trán một cái, bừng tỉnh nói: "Nói cách khác, chỉ cần đi theo ngươi là chắc chắn có thể được gặp Thiên Dạ đại nhân rồi!"
Cơ Vân Dương vô cùng hưng phấn, hắn đúng là may mắn. Nếu Thiên Dạ đại nhân thu Vô Song làm đồ đệ, với bằng này quan hệ, đan Phá Ách của hắn còn là vấn đề nữa sao? Ha ha ha ha, Cơ Vân Dương cười to trong lòng, hai mắt toả sáng rực rỡ nhìn chằm chằm Lăng Vô Song.
"Chỉ vì một viên đan Phá Ách mà kích động đến nổi như vậy sao!" Lăng Vô Song miệng run run.
"Chỉ vì một viên đan Phá Ách?" Hắn thế nhưng bị xem thường, Cơ Vân Dương có chút tức giận, tức giận khoanh hai tay ấp úng nói: "Ngươi cho rằng đan Phá Ách là cải trắng hay sao, ngươi thử mang một viên ra cho ta xem."
"Một viên? Chờ lát nữa ta cho ngươi hẳn một lọ." Lăng Vô Song nhẹ dương mày, cười chế nhạo nói: "Đến lúc đó đừng có làm hư mình."
"Đây chính là ngươi nói, ta đây sẽ nhớ kĩ." Cơ Vân Dương hừ hừ, đã hiểu sai ý Lăng Vô Song, âm thầm chép miệng. Nếu hắn cũng
có thể được Thiên Dạ đại nhân thu làm đồ đệ thì tốt rồi, lúc đó hắn còn lo không có đan dược hay sao?
"Ha ha ha ha" Lão viện trưởng bị hai người chọc cười, nhét thư tín vào trong ngực, xoay người bước đến cổng học viện Già Nam, dứt khoát tưới thẳng chậu nước lạnh lên đầu Cơ Vân Dương: "Hôm nay Thiên Dạ đại nhân không có ở học viện, ta dẫn ngươi đi trước."
"Được, vậy làm phiền viện trưởng!" Lăng Vô Song gật đầu, cất bước đi bên cạnh viện trưởng.
"Hả? Không có ở đây, lại một chuyến về tay không nữa?" Cơ Vân Dương nhũn bả vai xuống, đứng cạnh cổng, lông mày đẹp nhăn nhó nửa ngày, nhìn theo bóng lưng Lăng Vô Song, quát như muốn nói lời trăn trối cuối cùng: "Vô Song, đừng có quên đan Phá Ách của ta, đan Phá Ách nha, nhất định phải nhớ rõ."
Lăng Vô Song quay đầu trừng hắn một cái: "Chạy đến đây."
Gia hoả này, nếu hôm nay không cho hắn đan Phá Ách, tối nay hắn nhất định ngủ không yên.
"Để làm gì?!" Cơ Vân Dương nghi hoặc, Thiên Dạ đại nhân đâu có ở đây, hắn cũng không học ở học viện Già Nam, gọi hắn lại làm gì. Cơ Vân Dương nhún nhún vai, không nói gì, nhanh chóng đuổi đến chỗ Lăng Vô Song.
Học sinh chung quanh sôi nổi nhìn Vô Song bằng ánh mắt hâm mộ, có người nhịn không được còn ghen ghét ra tiếng: "Thật đúng là đồn đãi, Thiên Dạ đại nhân chỉ viết tin trúng tuyển thôi, còn việc có thể theo hắn học hay không lại là một việc khác nha!"
"Đúng vậy đúng vậy." Tuy rất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng nhưng vẫn có một vài người không cam long phụ hoạ theo.
"Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên." Lão viện trưởng quay đầu nhìn Khương quý phi một thân chật vật, lúc này mới nhớ đến còn có người vừa bị lão xem nhẹ. Nghiêm khắc trong mắt chuyển thành hồ đồ, không biết là thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu, mở miệng hỏi: "Khương quý phi đây là??"
"Bổn cung..." Khương quý phi khẽ cắn môi, nhịn nửa ngày vẫn không nuốt trôi được cục tức này, hung hăng vung tay áo rộng lên, giọng âm trầm: "Lão viện trưởng."
"Lão viện trưởng" Lúc này, Lăng Vô Song đột nhiên quay lại, cười đến vô hại, mở miệng ngắt lời nàng ta: "Thật ra cũng không có gì, bọn ta ngẫu nhiên gặp được Khương quý phi trước cổng học viện, vô cùng ngưỡng mộ phong thái hơn người của nàng. Cả hai bên trò chuyện với nhau rất vui, đồng thời cùng bàn luận về một vấn đề sâu sắc, đó là dưới bầu trời này đất nào không phải là đất của thiên tử, qua mấy phen tranh luận, quả thật bọn ta rất ăn ý với nhau...."
Cố ý đề cao âm thanh khi nói đến đoạn dưới bầu trời này đất nào không phải đất của thiên tử, lời nói của nàng tràn đầy châm chọc, nói mà mặt không đổi sắc, tim không nhảy nhanh thình thịch. Người chung quanh nghe thấy hai mắt càng lúc càng trừng lớn, miệng càng lúc càng há to, mẹ nó cũng quá tài rồi??
Trò chuyện vấn đề dưới bầu trời này đất nào không phải là đất của thiên tử rất vui vẻ? Vì thế mới nói đến Khương quý phi phong thái hơn người phải nằm dưới đất?
Bàn luận vấn đề sâu sắc một phen? Còn ăn ý với nhau? Vì thế nên mới một tát vỗ rớt hàm răng của công chúa hoàng thất?
Lăng Vô Song nói xong, mắt đẹp chuyển sang âm u, cuối cùng không nặng không nhẹ bổ sung thêm một câu: "..... Người nói phải không, Khương quý phi?"
Uy hiếp? Không không, thế này sao có thể là uy hiếp được, Lăng Vô Song hỏi đến dịu dàng lạ thường như vậy mà.
"Ngươi, ngươi, ngươi câm miệng cho ta" Khương quý phi từ kẽ răng rít ra mất chữ đó, thiếu chút nữa đã tức đến chết.
Lời nói lỡ của Tuyết Nhi bị những người chung quanh này nghe được, dựa vào thế lực Khương gia, nàng sẽ có cách không để nó truyền tới tai Hoàng thượng. Nhưng nếu bị lão nhân đáng chết trước mặt này biết được, như vậy sẽ to chuyện. Nghĩ đến đây, Khương quý phi cũng chỉ có thể cố gắng nuốt xuống bụng.
Thấy Khương quý phi nhăn nhó mặt mày như ăn phải chuột chết, bộ dạng ấm ức nuốt không được mà nhả cũng chẳng xong, Cơ Vân Dương miệng mím đến liệt, trong bụng cười điên.
"Thì ra là thế, vậy mời Khương quý phi cứ tự nhiên, lão phu đi trước." Lão viện trưởng như suy tư điều gì gật gật đầu, xoay người rời đi.
"Hoàng quý phi, lần này còn chưa nói đã miệng lắm. Nhưng không sao,
thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại." Lăng Vô Song nhẹ dương mày liễu, hơi đề cao âm cuối, để lại vài câu như thế liền ung dung rời đi.
(*thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu = 青山不改,绿水长流: núi xanh còn đó, nước biển chảy hoài) "Nữ nhân này, chắc chắn không được chọc." Người chung quanh đều nhịn không được toát mồ hôi trán. Đến vậy mà còn nói là nói chưa đã miệng, gặp lại lần nữa sợ là cả mạng người ta nàng cũng không tha.
--------------------Tuần này hết chap rồi nhé:))