Xích hầu (thám báo) mang đến tình báo mới nhất, năm nghìn quân Thổ Phồn vẫn còn ở khe núi phía sau Thạch Bảo thành, nhưng chung quanh canh phòng nghiêm ngặt, quân Đường chỉ cần có hành động lớn là nhất định sẽ bị lính gác phát hiện. Truyện "Thiên Hạ "
“Dựng lều trại!” Lý Khánh An thấp giọng hạ lệnh, hơn mười viên binh sĩ lập tức dựng lên một cái lều nhò, Lý Khánh An và mấy viên quan quân tiến vào trong lều, trong lều đốt lên một ngọn nến, bọn họ nhanh chóng mở ra tấm bán đồ mà xích hầu đã vẽ, tìm khe núi mà quân Thổ Phồn đóng quân.
“Con mẹ nó, toàn bộ dồn cùng một chỗ!”
Lệ Phi Nguyên Lễ bỗng nhiên hưng phấn nói: “Thất Lang, nếu chúng ta dùng gói thuốc nổ đến oanh tạc, cái này đã nghiền đó! Một tên cũng chạy không thoát.”
Bạch Nguyên Quang hai đấm đánh vào nhau, kích động nói: “Đúng! Tưới dầu hỏa lên trên nữa, đốt con mẹ nó.”
“Thất Lang, chúng ta làm đi!”
Ánh mắt chờ mong của mấy người đều dồn về phía Lý Khánh An, Lý Khánh An lắc đầu cười nói: “Ta đương nhiên cũng muốn, nhưng đại soái cho thời gian phát động của chúng ta là đừng canh bốn, sớm một khắc đều không được, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cuộc.”
“Nhưng mà, nếu Thạch Bảo thành mà loạn lên, sẽ đốt lửa cầu viện, chỉ sợ khi đó quân Thổ Phồn phía dưới sẽ không cho chúng ta cơ hội.”
Bạch Nguyên Quang có chút sốt ruột, bỗng nhiên, hắn cắn răng nói: “Thất Lang, chỉ bằng chúng ta trực tiếp đoạt lấy Thạch Bảo thành, chúng ta có thuốc nổ, nổ con mẹ nó đi.”
“Không thể được!”
Lệ Phi Nguyên Lễ lập tức phản đối nói: “Vách núi của Thạch Bảo thành cao đến sáu trăm trượng, làm sao có thể đem thuốc nổ ném lên đó, cho dù có máy bắn đá cũng làm không được, vả lại, gói thuốc nổ mà đụng tới vách núi bèn tự rơi trở xuống, tạc vào chính bên mình chứ đâu!”
“Có thể lén phái người trèo lên, đem gói thuốc nổ nhét vào các khe hở.” Lệ Phi Nguyên Lễ không chịu thua nói.
“Nói thì đơn giản, thế năm nghìn quân địch phía dưới thì sao?”
“Được rồi, không tranh cãi nữa!”
Lý Khánh An la ngưng ba người bọn họ, hắn nói: “Chiến dịch Hà hoàng không phải là chiến dịch của một mình Lý Khánh An này, mười lăm vạn quân Đường cùng hỗ trợ tác chiến, Ca Thư đại soái đã bố trí từng cái một, nếu ta vì cướp công mà tác chiến, đoạt được Thạch Bảo thành còn tốt, nếu không đoạt được, làm lỡ toàn cục của Lũng Hữu, Lý Khánh An này không gánh nổi trách nhiệm đó, không cần nói nữa, dù cho cơ hội có tốt đến đâu đi chăng nữa chúng ta cũng không nên tham công, hãy chờ lúc canh bốn mà phát động!”
Hắn phù! một tiếng thổi tắt ngọn nến, đẩy rèm đi ra, nói với Lệ Phi Nguyên Lễ và của hắn Ca Thư Hàn sao?
Không! Cho dù quân đội chết nhiều hơn đi nữa hắn cũng phải đoạt cho bằng được nó, Một tướng công thành vạn cốt khô! từ xưa đến nay chính là như thế.
Ca Thư Hàn vẻ mặt trở nên vô cùng lanh lùng, hắn quay đầu lại hỏi: “Canh mấy rồi?”
“Hồi bẩm đại soái, đã canh ba.”
“Được, truyền lệnh Trương Thủ Du và Cao Tú Nham, canh ba... , đúng giờ phát động công kích!”
Ca Thư Hàn nhìn về phía tây của bầu trời, hắn khẽ thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Lý Khánh An, có thể chặn được viện quân Thổ Phồn hay không, hết thảy phải dựa vào ngươi đấy.”
Phía bắc Xích Lĩnh, một đoàn đại quân Thổ Phồn kéo dài hai mươi dặm rầm rộ hướng về phía bắc tiến quân, trong đội ngũ đó, Đạt Trát Lộ Cung ngồi trên lưng ngựa, không ngừng nhìn về hướng Thạch Bảo thành, hắn vẫn cảm thấy có chút không ồn, nhưng vấn đề ở nơi nào, hắn nhất thời vẫn nghĩ không ra.
Trong lòng hắn trước sau vẫn cho rằng, mục tiêu chiến lược của Ca Thư Hàn hẳn là Thạch Bảo thành, ít nhất đó là mục tiêu của giai đoạn thứ nhất, nếu hắn là Ca Thư Hàn, hắn nhất định sẽ đoạt lấy Thạch Bảo thành trước, sau đó mới thận trọng từng bước một, tấn công Đại Phi Xuyên và Cửu Khúc, nếu chưa đoạt được Thạch Bảo thành trước, đã tấn công Đại Phi Xuyên, bất luận như thế nào đó cũng không phải là một việc đáng làm của một đại tướng.
Đạt Trát Lộ Cung thở dài, Tán Phổ đã hoàn toàn tiếp nhận việc bàn luận đại cục của Thượng Kết Tức, cho rằng Đại Phi Xuyên quan trọng hơn Thạch Bảo thành, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua bộ liễn(công cụ đi lại, dùng người khiễng giống như kiệu) của Tán Phổ, hắn rất hiểu Tán Phổ, một khi đã nhận định sự việc đó, thì rất khó thay đổi, trừ phi việc xảy ra làm cho hắn nghiến răng, thí dụ như Lý Khánh An đã giết chết con gái hắn.
Chờ một chút! Ý niệm trong đầu Đạt Trát Lộ Cung như tia chớp thoáng qua, quân Đường trên đảo Long Câu phải có tác dụng gì đó, Ca Thư Hàn tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ xây dụng thành trên đảo Long Câu, nhất định có tác dụng, nếu dựa theo các đường đi nước bước của lúc này, quân Đường trên đảo Long Câu sẽ không hề có ý nghĩa gì cả, hơn nữa quân Đường trên đảo Long Câu vẫn do đầu lĩnh quân xích hầu An Tây là Lý Khánh An thống lĩnh, đó là một tướng lĩnh quân Đường cực giỏi về tập kích bất ngờ.
‘Bất ngờ Tập kích!’ Đạt Trát Lộ Cung bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thạch Bảo thành, hắn bỗng nhiên hiểu được, nhất định là như vậy, tác dụng của Lý Khánh An chính là từ phía sau Xích Lĩnh bất ngờ tập kích Thạch Bảo thành, mà quân Đường ở tuyến bắc Xích Lĩnh tăng lượng binh chính là đế điều đi quân Thổ Phồn ở Xích Lĩnh, phía sau núi Thạch Bảo thành, hiện tại chỉ có năm nghìn quân. Truyện "Thiên Hạ "
Đạt Trát Lộ Cung đột nhiên toát mồ hôi lạnh khắp cả người. Hắn giống như nhìn thấy được cánh tượng mà Thạch Bảo thành bị quân Đường công chiếm, không kịp suy tư, hắn quất mạnh roi xuống con chiến mã, quay đầu hướng bộ liễn của Tán Phổ phi nước đại mà đi đến.
“Tán Phổ!”
Đạt Trát Lộ Cung cao giọng hô to, Xích Tổ Đức Tán vừa mới ngủ, bỗng nhiên bị tiếng gào của Đạt Trát Lộ Cung làm cho giật mình tỉnh giấc, trong lòng hắn có chút không vui, liền khoác chiếc áo bảo bên ngoài, đi ra lều lớn hỏi: “Chuyện gì mà kích động đến thế?”
“Tán Phổ, vi thần vừa mới hiểu rõ, mục tiêu của quân Đường vẫn là Thạch Bảo thành. Lý Khánh An của đảo Long Câu chính là kỳ binh bất ngờ mà quân Đường sắp đặt sẵn.”
“Ngươi nói như vậy, có căn cứ gì sao?” Xích Tổ Đức Tán cũng không tin tưởng lới nói của Đạt Trát Lộ Cung lắm.
“Thần nhanh trí nghĩ đến, hẳn là như thế này, quân Đường bố trí khống chế bắc tuyến, chỉ là một cái kế dụ địch.”
“Đạt Trát Lộ Cung tướng quân, quân Đường ở tuyến bắc có mười vạn đại quân, nhưng Lý Khánh An mà ngươi nói chỉ có hai ba nghìn quân mã, ngươi nói ta tin tưởng vào mười vạn người hay là tin tường hai ba nghìn người? Trừ phi quân Đường đột nhiên rút binh, như vậy ta mới tin tưởng, có lẽ ý của quân Đường không ở Đại Phi Xuyên.”
“Điều này...” Đạt Trát Lộ Cung rất tr khó xử, hắn trầm ngâm một chút nói: “Tán Phố, bằng không ta phái năm nghìn quân đội đi hỗ trợ việc trấn thủ Thạch Bảo thành, để phòng ngừa.”
“Được, có thể phái năm nghìn quân đội.”
Đạt Trát Lộ Cung vừa muốn trở về điều binh, đừng lúc này, từ xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, một gã thám báo chạy như bay đến, hắn chạy vội tới trước mặt Tán Phổ và Đạt Trát Lộ Cung lớn tiếng bẩm báo nói: “Bẩm báo Tán Phổ và tướng quân, quân Đường đi xuống phía thì đột nhiên đại quân rút về hướng bắc, quay trở về phía đông Xích Lĩnh.”
“Ôi!” Xích Tổ Đức