Vừa qua khỏi giữa trưa, trên phủ Dương Kĩ đã bắt đầu náo nhiệt hẳn lên. Ngoại trừ các vị trưởng bối như Dương Kĩ, Dương Tiêm, Dương Chiêu, Dương Chú, Dương Sử và mấy vị Quốc phu nhân, còn có tổng cộng hai mươi mấy con em Dương gia như con của Dương Kĩ Dương Huyên, con của Dương Chiêu Dương Hi... tụ tập trong một sảnh. Đây là cuộc tụ hội hiếm có của Dương gia những năm gần đây, không đến bất đắc dĩ, Dương gia sẽ không xuất hiện cảnh tượng đồng lòng như vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản, nhân vật số hai của Dương gia Dương Tiêm vì vụ án Đồng Diên Quang bị trục đi chức Quang lộc Tự khanh. Đây là sự suy sụp nặng nề to lớn nhất của Dương gia từ khi phất lên đến nay. Trong lòng mỗi người đều cảm nhận được áp lực của sự cấp bách. Vậy là có người ở sau lưng ra tay lén với Dương gia, lần này là Dương Tiêm, lần sau rất có thể sẽ là chính mình.
Ở trong sảnh giữa, mười mấy con em Dương gia phẫn nộ ngồi theo thứ tự vai vế. Mọi người người nhiều tiếng đông, biểu đạt ý nghĩ của chính mình.
“Mọi người nghe đây! Ta mặc dù bị bãi miễn, nhưng Dương gia không thể vì vậy mà xuống dốc. Đế tra ra ai ở sau lưng ra tay lén hại Dương gia, chúng ta phải tìm ra hung thù giết chết Đồng Diên Quang đích thực, nếu không không chỉ có Dương Tiêm ta bị miễn chức oan uổng, hơn nữa Dương gia cũng sẽ lưu lại một tai họa ngầm thật lớn.”
Dương Tiêm nói đến tiếng xé sức kiệt, nỗi đau bị miễn chức và sự buồn bực khi bị bắt giao ra tiền tài ở thời khắc bộc phát ra dữ dội. Hắn không cam lòng. Lấy tiền tài của người thì phải thay người tiêu tai, đây là chân lý sống mãi trong thiên cổ, mỗi người đều có thể nhận được ưu đãi nơi người khác, vì lẽ gì mà đến đến chỗ hắn lại không được.
Hắn không phục, vì sao mà cũng là vụ án Đồng Diên Quang, Dương Chiêu có thể thăng chức làm Kiếm Nam tiết độ sứ, mà hắn lại bị bãi miễn chức quan, Thánh Thượng thật là bất công làm sao, chỉ là Dương Tiêm nằm mơ cũng không nghĩ đến, Dương Chiêu ở sau lưng việc hắn bị truất chức sắm một vai như thế nào.
“Nhị đệ, đệ hãy bình tĩnh một chút, để ta nói vài câu.”
Dương Kĩ uy nghiêm khoát tay, hắn là đại ca của Dương gia, cũng là tộc trưởng không chính thức của Dương gia, ít nhất chính hắn cho là như vậy, hắn lúc nào cũng cần phải bảo hộ uy quyền của mình. Kỳ thật Dương gia còn có một trưởng bối làm quan lớn, Hồng Lư Tự khanh Dương Huyền Châu, hắn là thúc phụ của Dương quý phi, bởi vì thân thế không tốt, tạm thời về quê nhà dưỡng bệnh, Dương Kĩ lo lắng nhất một khi thúc phụ trở về, thì vị trí tộc trưởng này có thể sẽ không tới phiên mình nữa.
“Các vị hãy nghe ta nói, Dương gia chúng ta dựa vào quý phi mà quý, gỗ tú trong rừng, gió ắt thổi đi, trong triều đình Đại Đường không biết bao nhiêu người đang ghen tị chúng ta, hãm hại chúng ta, các lời đồn phỉ báng kéo đến ùn ùn, những thứ này chúng ta đều không sợ, mấu chốt là nội bộ của chúng ta không thể loạn, chúng ta phải đoàn kết, chúng ta phải có một hội gia tộc đủ uy thế, hội gia tộc này có thể quyết định tất cả sự vụ của Dương gia, danh môn thế gia sở dĩ tồn tại lâu dài, là do quan niệm gia tộc của bọn họ bắt nguồn xa, dòng chảy dài, mỗi người đều đã đem hết toàn lực giữ gìn ích lời gia tộc, phục tùng mệnh lệnh tộc trưởng, Dương gia chúng ta cũng nên như thế...”
“Đại ca, chuyện tộc trưởng về sau hẳn nói đi! Hiện tại là đang nói Đổng Diên Quang.” Truyện "Thiên Hạ "
Dương Tiêm không vui gián đoạn phát ngôn của Dương Kĩ, người đại ca này nằm mơ cũng muốn làm tộc trưởng, tỉnh dậy cái đi đã!
Mạch suy nghĩ của Dương Kĩ bị làm rối, miệng hắn mấp máy, nhưng lại không biết việc Đống Diên Quang bắt đầu nói từ đâu, hắn thậm chí không hề nghĩ tới việc này.
Trong đại sảnh yên tĩnh trở lại, Dương Chiêu ngồi ở vị trí thứ ba, cứ chẳng nói chẳng rằng mà uống trà, trong lòng hắn tràn ngập sự miệt thị. Một đám ngu ngốc, không ngờ còn muốn lật lại vụ án Đồng Diên Quang đã định án xong xuôi, chẳng lẽ bọn họ không biết Thánh Thượng dùng sức mạnh cứng tay đàn áp vụ án Đồng Diên Quang với mục đích là gì sao? Bản quyết định trăm ngàn chỗ hở, nhưng ai dám hé răng. Hôm nay triều hội, có một chữ nào nói tới Đổng Diên Quang không? Hừ! Luôn miệng nói là vì sự lớn mạnh của Dương gia, nhưng khi Thánh Thượng vì sự lớn mạnh của Dương gia mà bãi miễn Dương Tiêm, tên nào tên nấy cứ giống như bị đạp trúng cái đuôi mà nhảy dựng lên, theo suy nghĩ của bọn họ, Dương gia ai cũng đều phải làm Tể tướng, thì mới là ân sủng của Dương gia, thật sự là một đám ngu ngốc.
Dương Chiêu không lên tiếng, Dương Chú ngồi ở phía dưới Dương Chiêu đã mở miệng. Dương Chú là em trai của Dương Tiêm, quan làm đến chức Thị ngự sứ, hắn khá trẻ tuổi, đầu óc cũng linh hoạt, hắn đứng lên nói: “Đổng Diên Quang bị giết, trong triều truyền lưu rất nhiều cách nói, một là bị Ca Thư Hàn giết chết, một là bị Lý Khánh An giết chết, nhưng cho dù là cách nói nào, chúng ta đều không có chứng cớ. Chứng cớ, mấu chốt là chứng cớ, chỉ cần tìm được chứng cớ, chúng ta có thể bẩm báo với Thánh Thượng, trị tội người này, thậm chí Nhị ca còn có thể vào lại triều đình. Ta đề nghị mọi người tập họp lại trí lực, cùng suy nghĩ xem, còn có thể có các khả năng nào nữa không?”
“Đổng Diên Quang có thể là sợ tội tự sát không?” Một con em Dương gia lớn tiếng nói.
“Không thể nào là tự sát, làm sao mà hai mươi mấy người tùy tùng cùng nhau chết được!” Một người khác bác bỏ hắn.
“Có thể nào là kẻ thù bình thường của Đồng Diên Quang giết không, hắn có một chút bí mật riêng tư gì đấy mà người ta không biết.”
Mọi người lắm người nhiều miệng, ồn ào cả lên.
“Đủ rồi!” Dương Hoa Hoa rốt cục không thể nhịn được nữa, nàng đứng lên lớn tiếng nói: “Tất cả hãy câm miệng hết cho ta!”
Trong sảnh thoáng chốc yên lặng trở lại, tất cả ánh mắt đều hướng về phía nàng, Dương Hoa Hoa trầm mặt xuống nói: “Chưa từng thấy kẻ làm việc nào giống bọn người các ngươi, chỉ nói mà không làm.”
Dương Kĩ ho khan một tiếng, kéo dài giọng ra nói: “Tam muội, mọi người không phải đang thương nghị cả đấy sao?”
“Thương nghị con khỉ, chỉ biết chúi mũi vào Đổng Diên Quang. Lão Nhị là nhận hối lộ bị miễn chức, đi xin giảm tội cũng là đi cầu Thánh Thượng, cứ ở đây thảo luận Đồng Diên Quang làm cái gì, chẳng lẽ Đổng Diên Quang còn có thể từ trong quan tài bò ra giúp ngươi thăng chức hay sao?”
Dương Tiêm có chút xấu hổ nói: “Tam muội, ta thăng chức hay không không trọng trọng, quan trọng là phải tìm ra kẻ nào ở sau lưng hãm hại Dương gia chúng ta, tên hung thù đích thực giết Đồng Diên Quang chính là mấu chốt, cho nên chúng ta đang thương nghị.”
Dương Hoa Hoa chậm rãi đi ra, cười lạnh một tiếng nói: “Chỉ tụ tập ở đây lắm miệng thì ích gì, chằng thà phân công nhau đi làm.”
Nàng chỉ hai người Dương Hi và Dương Huyên nói: “Hai ngươi thường xuyên ra vào thanh lâu tửu quán. Các ngươi phụ trách đi xung quanh nội thành Trường An nghe ngóng tin tức, tin tức phía quan trường phần lớn là giả, còn không đáng tin bằng tin tức dân gian.”
“Tam ca, còn ngươi nữa.”
Dương Hoa Hoa lại chỉ vào Dương Chiêu, Dương Chiêu lập tức đứng lên cười xòa nói: “Tam muội, xin dặn dò.”
“Đổng Diên Quang cũng không phải là con em thế gia đại tộc gì, làm sao có thể không có chỗ dựa phía sau được? Tam ca ở trong triều quen biết nhiều, hãy hỏi thăm một chút chỗ dựa phía sau của hắn là ai? Bắt tay từ hậu đài của hắn, chắc chắn không