Trận chiến Toái Hiệp đã qua đi nửa tháng, Sứ giả đến Trường An báo tin đã sớm xuất phát rồi, trong nửa tháng này, Lý Khánh An đang bận bịu suốt cho các việc vụn vặt về sắp xếp lại Toái Hiệp, hắn chuẩn bị đầu năm tới liền quay về Trường An báo cáo công việc, hắn đã đề cử Đoàn Tú Thạch làm Toái Hiệp châu đô đốc với triều đình, rất nhiều việc trước mắt hắn đều giao cho Đoàn Tú Thạch đi xử lý.
Buổi sáng hôm nay, Lý Khánh An đi tới tù binh doanh, tù binh doanh nằm ở phía đông Bùi La Tướng Quân thành của Toái Hiệp, tổng cộng giam giữ năm nghìn tù binh, phần lớn đều là binh lính Thạch quốc, cũng có mấy trăm người Đại Thực, tù binh doanh quản giáo rất nghiêm ngặt, hàng rào khổng lồ vây quanh lấy bọn họ, bốn phía bố trí đầy các trạm gác quân Đường, trong doanh không có bất kỳ binh khí nào, những tù binh này Lý Khánh An đã sai người nói rõ với bọn họ rồi, ở Toái Hiệp làm khổ sai hai năm sẽ được thả ra.
Đã ăn xong điểm tâm, trong tù binh doanh rất im lặng, hôm nay ánh nắng tươi đẹp, các tù binh biếng nhác nằm ở cạnh lều trại phơi nắng, món ăn ngọn và nữ nhân vĩnh viễn là đề tài mà bọn hắn trò chuyện với nhau.
Lý Khánh An dưới sự hộ tống của một đám thân vệ vây quanh đi qua mấy doanh trướng, Các tù binh sợ tới mức đều cả đứng lên, Lý Khánh An quét mắt nhìn bọn họ một cái, người nào người nấy đều rất cường tráng, là những tay lao động tốt cho việc đào mỏ, từ lúc hắn còn ở Thú Bảo, hắn đã biết phía nam Toái Hiệp có một mỏ bạc Đốn Đa, lượng bạc trắng dồi dào, còn xen kẻ có một lượng đồng và vàng rất lớn nữa, năm nghìn tù binh này đi đào hai năm quặng, đủ để mang đến cho hắn một tài sản kếch xù.
Lúc này, tù binh doanh tổng quản Bạch Hiếu Tiết vội vàng chạy tới, chào Lý Khánh An theo nghi thức quân đội nói: “Thuộc hạ tham kiến sứ quân!”
“Bạch tướng quân, bắt đầu từ ngày mai, những tù binh này sẽ liên tiếp được áp giải đến mỏ bạc Đốn Đa, do Lệ Phi tướng quân đến chấp hành, người phải toàn lực phối hợp.”
“Ty chức tuân mệnh!”
Lý Khánh An gật gật đầu. “Tốt lắm, ta đến xem tình hình các tù binh bị thương.”
“Sứ quân mời đi theo ty chức.”
Bạch Hiếu Tiết dẫn Lý Khánh An đến một chỗ có rào vây độc lập nằm ở góc phía đông bắc của tù binh doanh, nơi này là nơi trị thương của tù binh bị thương, do ba mươi căn lều lớn tạo thành, trận chiến lần này, những tù binh trọng thương đều được đưa vào y viện dã chiến của quân Đường.
Tù binh doanh chỉ dành cho những người bị thương nhẹ, cho dù như thế, những người bị thương nhẹ vẫn có đến hơn một ngàn người, điều này cũng là việc làm cho Lý Khánh An đau đầu, phải sớm chữa khỏi cho các thương binh này, đưa đi mỏ bạc đào bạc.
Hắn đến gần một căn lều lớn, kéo màn che lên, một mùi rươu nồng nặc ập tới, trong đều lớn có gần bốn mươi người bị thương, trên cơ bàn đều là thương cánh tay gãy chân, có vài viên quân Đường trông coi.
Ngoài ra còn có hai viên nữ hộ binh quân Đường ở đó chăm sóc bọn họ, nữ hộ binh chăm sóc tù binh bị thương binh là một việc khó làm, chủ yếu là sợ bị quấy nhiễu tình dục, nhưng quân Đường chế định ra những quy định nghiệm ngặt, có người nào dám quấy rầy nữ hộ binh, một mực xử từ, đến nay đã có năm tên tù binh giờ trò sàm sở bị chặt đầu rồi.
Kỳ thật các tù binh cũng là người, hơn nữa đại đa số đều từng là dân chúng bình thường, bọn họ biết nữ hộ binh đang cứu lấy tính mạng của mình, phần lớn mọi người đều đem lòng cảm kích, cho nên nữ hộ binh ở trong tù binh doanh vẫn được coi như chuyện bình thường, không có ai bị xâm hại cả.
Lý Khánh An đi vào lều lớn, vừa nhìn vào đã thấy nương tử của Lệ Phi Nguyên Lễ -Thi Tam Nương, nàng là hiệu úy của nữ hộ binh doanh, qua đây tuần tra tình hình của các nữ hộ binh.
Giờ khắc này Thi Tam Nương đang dạy hai nữ hộ binh cách băng bó băng vải, Băng vải chính là vài Cao Xương bạch điệp, được Lý Khánh An trưng dụng toàn bộ đến làm đồ dùng chữa bệnh, Từ Cao Xương trưng dụng tới còn có một loại chữa bệnh bảo bối, đó chính là rượu được chưng cất, Từ những năm đầu đại Đường, khu vực Cao Xương đã xuất hiện rượu được chưng cất.
loại kỹ thuật chưng cất này có thể là do dân bản xử phát mình. Cũng có lẽ do hồ thương từ khu vựa Ảrập truyền đến, đã không thể khảo chửng được rồi, nhưng nồng độ của loại rượu chưng cất này rất cao, đủ để thay thế cho loại cồn dùng cho việc diệt khuẩn, trận chiến Toái Hiệp lần này là lần đầu tiên sử dụng, hiệu quả rất tốt, cứu lại vô số sinh mạng của tướng sĩ.
Động tác của Thi Tam Nương rất thuần thục, nàng tháo tấm vải trên đùi của tù binh xuống, lại khéo léo quấn lại cho hắn, nhưng dùng không đến một nửa số vải đó.
“Hai người các ngươi thấy rồi, quấn băng vải phải khéo léo, không nhất định phải nhiều như vậy, đem quấn đến trông như cái kén tằm vậy, hơn nữa sức lực không cần quá lớn, tựa như vậy nè, không nhẹ không nặng vừa đủ, băng vải chi quấn hai lớp, cũng dễ dàng cho miệng vết thương thông khí.”
Thi Tam Nương như có cảm giác được, vừa quay đầu lại, thấy Lý Khánh An tới rồi, vội vàng đứng lên cũng giống nhau đàng ông mà ôm quyền thi lễ: ‘Tham kiến sứ quân!”
Lý Khánh An vừa cười vừa nói: “Tam nương, lão Lệ tưởng tam nương đã quay về Bắc Đình rồi, đang đắc ý lắm!”
“Hứ! Xem ta trở về làm sao thu thập hắn.”
Lý Khánh An trong lòng mừng rờ, vội vàng thấp giọng cười nói: “Tam nương thu thập hắn ta cực lực tán thành, nhưng Tam nương cũng đừng nói là ta nói nhé.”
Thi Tam Nương mỉm miệng cười: “Sứ quân sao lại đến tù binh doanh thế?”
Lý Khánh An vừa cười vừa gật gật đầu với hai nữ hộ binh đang thi lễ với mình, lại nói: “Ta qua đây xem bọn hắn khi nào thì khỏi hẳn, cả ngày không làm việc, chi tổn hao phí lương thực của ta.”
“Sứ quân, bọn họ muốn hồi phục tối thiểu còn đến một tháng nữa, không trị thương khỏi hẳn thì đã làm việc, rất dễ dàng lưu lại di chứng, ta cũng sẽ không cho bọn họ đi ra ngoài.”
Tù binh đang băng bó vết thương bên cạnh là người của Thạch quốc, biết nói vài câu Hán ngử, hắn nghe hiển lòi nói của Thi Tam Nương, không khỏi trong lòng cảm động, vội vàng thấp giọng tạ ơn nói: “Cảm ơn đại nương.”
“Tên khốn nhà ngươi!”
Thi Tam Nương cười khổ một tiếng, chỉ vào hắn nói với Lý Khánh An: “Tên khốn này là một tên sâu rượu, vì lừa rượu trắng đề uống, liền cố ý làm cho miệng vết thương sinh mủ. sau đó thừa dịp hộ binh không chú ý, một ngụm uống cạn rượu trắng dùng để khử độc.”
Lý Khánh An thấy hắn có cái mũi to đỏ chót, liền dùng Đột Quyết ngữ nói: “Sớm một chút trị khỏi vết thương, đi núi mỏ làm việc, Biểu hiện mà tốt, ta sẽ thưởng cho rượu trắng.”
‘Thật sự có rượu uống sao?” Đôi mắt của người thương binh sáng lên. lắp bắp hỏi.
“Đương nhiên là có, nhưng ở trong này không có, chi có đi mỏ làm việc mới có, làm việc càng nhiều, rượu trắng càng nhiều.” Trong nụ cười của Lý Khánh An ẩn chửa ý đồ xấu, hận là các tù binh bị thương người nào người nấy không thể ngay lập tức trở nên khỏe mạnh như rồng như hổ, lập tức bò dậy đi đào quặng cho hắn.
Mấy tên sâu rượu tù binh nhịn không được nhỏ giọng hoan hô hẳn lên, lúc này, ngoài lều chạy vào một viên binh lính, cao giọng bẩm báo: “Bẩm báo sứ quân, Ninh Viễn quốc vương cùng với công chúa Hòa Nghĩa đã đến Toái Hiệp, Đoàn tướng quân mời sứ quân lập tức trở về.”
Lý Khánh An lại nhìn lướt qua lều trại: “Ta quay về liền đây.”
...
Ninh Viễn quốc cũng chính là Bạt Hàn Na quốc(Ferghang)*, trong trận chiến Toái Hiệp lần này, quân của Ninh Viễn quốc đã phối hợp quân Đường chiếm lĩnh A Sử Bất Lai thành, cắt đứt đường rút lui của quân Đại Thực. Tuy rằng tác dụng phát huy trong chiến tranh cũng không phải rất lớn.
Nhưng nó lại có tác dụng quan trọng đối với việc cam đoan Toái Hiệp thành trường kỳ thuộc về Đường, Ninh Viễn quốc đã hình thành bức tường chắn thứ nhất cho Toái Hiệp.
*(Ferghang) là một quốc gia cổ nằm ở Trung Á. Còn có một tên gọi nữa là Đại Uyển, vùng Đại Uyển thời cổ nổi tiếng với nhiều giống ngựa tốt trong đó có giống ngựa đen mõm trắng có một vệt trắng dọc giữa khuôn mặt và chân chấm trắng.
Ngày nay là nước Cộng hoà Kyrsyzstan. Nằm kín trong lục địa và nhiều đồi núi, nước này giáp biên giới với Kazakhstan ở phía bắc, Uzbekistan ở phía tây, Tạịikistan ở phía tây nam và Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa ở phía đông nam, Theo những con số ước tính tháng 7 năm 2005, dân số nước này là 5.264.000 người với đa số (76.1 phần trăm) là tín đồ Hồi giáo.
Trước khi Ninh Viễn quốc vương đến, đại vương tử ốc Ma đã đến tới Toái Hiệp trước đó mười ngày, giai nộp với quân Đường hơn một trăm tên binh lính Đại Thực bắt được tại A Sử Bất Lai thành và thu được rất nhiều quân dụng vật tư.
Hôm nay Ninh Viẽn quốc vương và công chúa đến, chủ yếu là vì thương thảo tương việc cùng chống lại quân Đại Thực sau này. Ninh Viễn quốc vương tên Liệt Ba - A Tất Lan Đạt Can. khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, mũi to miệng rộng như sư tử.
Tướng mạo rất hào sảng, được Lý Long Cơ phong làm Phụng Hóa vương phiêu kị đại tướng quân, Giờ khắc này hắn đang ở trong dịch trạm đón khách của Toái Hiệp thành chờ đợi Lý Khánh An, đi cùng hắn đó là con gái tôn thất đại Đường công chúa Hòa Nghĩa.
Công chúa Hòa Nghĩa tên Lý Tố Vân, năm Thiên Bảo thứ ba gả cho Ninh Viễn quốc, nàng là con gái thứ tư của Lý Thì huyện lệnh huyện Dương Thành thuộc phủ Hà Nam, thuộc loại họ tộc thấp kém trong tôn thất, bị triều đình lựa chọn gả xa đến Lĩnh Tây.
Mặc dù đã ở Ninh Viễn quốc sinh sống năm năm, nhưng Lý Tố Vân vẫn duy trì cách điểm trang phong thái cao quý của công chúa Đại Đường, trên mặt tô điểm phấn son, búi tóc mây cao lên, vai khoác áo ngắn tay mòng đỏ thêu hoa, trên người mặc chiếc váy dài rộng quét đất.
Khi tin tức quân Đường phá được Toái Hiệp truyền đến Khát Tắc thành, thành đô của của Ninh Viễn, nàng kích động đến suốt đêm không ngủ, điều này có ý nghĩa rằng nàng và mẫu quốc đại Đường lại xích gần thêm một phần rồi.
“Công chúa, đợi lát nữa nhìn thấy tiết độ sử, việc của Thạch quốc sẽ do nàng nói ra, Nhớ kỹ chưa?”
A Tất Lan Đạt Can đang dặn dò với công chúa một số việc, Lý Tố Vân gật gật đầu, lúc này bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, có người hô lớn: “Bắc Đình tiết độ sử. Lý sứ quân tới!”
A Tất Lan Đạt Can vội vàng và công chúa đi ra đón, chỉ thấy một viên tướng lĩnh quân Đường tuổi trẻ bước đến, bọn họ đã sớm nghe nói Bắc Đình tiết độ sử còn rất trẻ, hôm nay nhìn thấy, quả là như thế.
A Tất Lan Đạt Can giành trước một bước, vừa cười vừa chắp tay chào: “Tiểu vương A Tất Lan Đạt Can. tham kiến Lý tướng quân.”
Cho dù các quốc vương của Lĩnh Tây chư quốc người nào người nấy thân phận cao quý, nhưng ở trước mặt Bắc Đình hoặc là An Tây tiết độ sử của đại Đường, thân phận là vua một nước của bọn họ lại không là gì cả.
Lý Khánh An cũng là lần đầu tiên nhìn thấy A Tất Lan Đạt Can, hắn thấy người này có vẻ ngoài thô lỗ, cục mịch, bộ dạng thật có điểm giống Lệ Phi Nguyên Lễ, không khỏi có một chút thiện cảm, liền vừa cười vừa đáp lễ nói: “Trận chiến Toái Hiệp lần này, đều nhờ có quốc vương điện hạ cả.”
“Không dám! Không dám! Ta chi tận chút sức mọn mà thôi, tướng quân quá khen rồi.”
A Tất Lan Đạt Can lúc còn trẻ cũng từng đến Trường An sống gần mười năm, có thể nói lưu loát Hán ngừ, hơn nữa thê tử hắn là công chúa đại Đường, bởi vậy ngoại trừ tướng mạo là người Hồ ở Tây Vực ra, các lễ nghi, cách nói năng và các loại đạo lí đối nhân xử thế, đều không có gì khác nhau so với người Hán ở đại Đường.
Lý Khánh An vừa nhìn đã thấy ngay công chúa đứng ở cửa, vội vàng tiến lên khom mình hành lễ, “Thần Lý Khánh An. tham kiến công chúa điện hạ.”
Lý Tố Vân mỉm cười nói: “Lý tướng quân vì nước kiến lập công lao, đưa uy danh của quân đại Đường ta lan xa đến Tây Vực, bản công chúa mặc dù xa tận Ninh Viễn, cũng cảm thấy tự hào vì ngài.”
“Thần tạ ơn công chúa khích lệ!”
0O0 CHƯƠNG 202: PHƯỢNG VĂN NGỌC BỘI (2) oOo
Ba người tiến vào sảnh đường ngồi xuống, thân binh dâng trà thơm lên, Lý Khánh An lúc này mới cười hỏi công chúa: “Không