Bảo Lâm tự được xây vào thời kỳ Nam Bắc triều, lúc thịnh vượng nhất có hai ngàn hơn người, Nhìn ba chiếc nổi sắt khổng lồ trong chùa cũng có thể phần nào thấy được cảnh huy hoàng một thời của ngôi tự viện này.
Bây giờ chỉ còn lại ba trăm mấy người, sống nhờ bằng việc cày hai mươi công ruộng đất của chùa dưới chân núi, Từ đầu năm đến nay hạn hán ảnh hưởng nhiều đến chùa, mùa màng thu hoạch vô vọng, các hộ nông dân đều lũ lượt kéo nhau lên châu huyện tìm được sống, các tăng nhân cũng đi tứ xử để hóa duyên mưu sinh.
Tự viên đồ sộ trước mặt chỉ còn lại ba mươi mấy vị tăng nhân tuổi đã lớn, sống nhờ vào chút lương còn sót lại ngày trước.
Do các phòng trong chùa còn trống nhiều, Lý Khánh An cũng ba trăm thân binh đều có đủ chỗ ở, mọi người đều mang theo lương khô, Đầu nguồn một con suối nhỏ nơi eo núi vẫn chưa khô hẳn, vài thân binh dưới sự hướng dẫn của tăng nhân bèn chạy đi lấy nước.
Trong phòng, Lý Khánh An ngồi nhìn chằm chằm chiếc sa bàn nho nhỏ trước mặt mãi không nói một lời, Đấy là bản đồ vùng Lĩnh Tây, được làm từ đất sét, ngày thường được gấp thành tám mảnh bỏ trong rương, đến lúc cần mới xếp lại vào nhau.
Dù Bắc Đình và Toái Diệp đều cách hắn quá xa, nhưng căn cơ hắn vẫn ở đấy, Người thân, bộ hạ và sự nghiệp vẫn chưa hoàn thành tại Bắc Đình, Nơi ấy là quân hương hàng đêm vào mộng của hắn.
Lúc rời Tương Dương, hắn được Lý Lâm Phủ viết cho một lá thư, Cao Tiên Chi đang chuần bị tấn công Thổ Hỏa La, hơn nữa đã được triều đình phê chuẩn, Trong thư Lý Lâm Phủ đã hỏi hắn kết quả của trận chiến này sẽ thế nào?
Hai ngày nay, Lý Khánh An đã ngồi suy ngẫm vấn đề này, Theo ghi nhận lịch sử, Cao Tiên Chi sẽ chiến thắng ở Khiết Sư quốc trước, Trên đường khải hoàn hồi hương lão gặp sứ giả Ninh Viễn quốc, Sứ giả Ninh Viễn quốc cáo mật rằng Thạch Quốc từng câu kết Đại Thực, muốn chiếm Toái Diệp, Cao Tiên Chi phẩn nộ liền đổi hướng đi Thạch Quốc, Sau khi đồ sát và cướp đoạt thành đô của Thạch Quốc, lão mới quay lại Trường An thuật chức.
Sau đó, An Tây quân tiến công Toái Diệp hồng khôi phục quân trấn Toái Diệp, nhưng lại dẫn đến việc Đại Thực đông tiến, cuối cùng Hoành La Tư thành chi chiến bùng nổ.
Nhưng lịch sử đã bị thay đổi, Toái Diệp đã bị hắn đoạt trước, cho nên Cao Tiên Chi vì muốn cạnh tranh với hắn mà chọn lựa cản quyết Thổ Hỏa La, Thổ Hỏa La chính là một phần bắc bộ Afghanistan sau này, vùng tây bắc là các chư quốc Hà Trung, còn chính tây phương của Thổ Hỏa La chính là sông ô Hử hà (* Sông Oxus), cũng chính là sông A Mầu (*Sông Amul).
Vượt qua sông ô Hử chính là Hô La San (*Khurasan. phía đông bắc Ba Tư ngày nay.)đại bổn doanh của Hắc Y Đại Thực. Theo tình báo Lý Hồi Xuân cho hắn, tại A Bát Tư có cắm trọng binh, vấn đề là bây giờ đã là năm Thiên Bảo thứ chín, năm bảy trăm năm mươi sau công nguyên, nội chiến Đại Thực đã kết thúc chưa?
Điểm này hắn không rõ lắm, Nếu nội chiến Đại Thực đã kết thúc, Cao Tiên Chi cản quét Thổ Hỏa La tất sẽ dẫn đến phản kích của Đại Thực, Điều này sẽ không vì Lý Khánh An hắn đến đây mà thay đổi, Đây là mâu thuẫn ắt xảy ra giữa hai đại quốc Đông Tây trong công cuộc tranh giành lãnh thổ, Vậy kết quả chiến dịch này sẽ thế nào?
Hắn dùng cây gỗ nhỏ gõ gõ sa bàn, Nếu hắn là Cao Tiên Chi, hắn sẽ điều trọng binh Bắc Đình đến Toái Diệp đã, để phòng Đại Thực bắc phạm Toái Diệp, Binh mã Bắc Đình An Tây sẽ chia hai đường, một thủ Toái Diệp, một đánh Thổ Hỏa La, Lão có điều kiện làm điều này, giờ lão đã kiêm nhiệm cả Tiết độ sứ Bắc Đình.
Quan trọng là Cao Tiên Chi có ý thức cao nhường nào trong trận chiến này, Liệu lão có giống Dương Quốc Trung, chỉ nghĩ đến Thổ Phồn mà không xét đến Đại Thực? Lão có phái người đến Đại Thực thám thính tình hình chưa? Lão có chuẩn bị tác chiến hai tuyến chưa?
Điều này khiến Lý Khánh An lo lắng vô cùng, Trong lịch sử Cao Tiên Chi đã bại trong tay người Đại Thực, rất có khả nãng là do hiểu biết của lão về Đại Thực không nhiều, liệu lịch sử có tái diễn một lần nữa không? Trong lòng Lý Khánh An mâu thuẫn vô cùng, Hắn vừa hi vọng quân Đường có thể đánh thắng trận này, nhưng lại vừa hi vọng Cao Tiên Chi một lần nữa bại dưới tay Đại Thực.
Trong lúc hắn trầm tư. bỗng dung bên ngoài vang lên tiếng thét vội vã: “Thích khach!” trong màn đêm càng thêm phần rõ ràng, Lý Khánh An giật mình quay đầu lại, chỉ nghe tiếng gió vèo vèo phá không, hắn hơi nghiêng mình về bên trái một cách bản năng, Đây là phản xạ được thành trong vô vàn trận chiến, được bộc phát trong thời khắc sinh từ. “Vèo!” Một bóng đen bỗng chốc xẹt ngang qua mặt hắn, Đây là một cây tiễn với lực phóng cực mạnh cuối cùng cắm thãng lên tường.
Nếu phóng chậm lại động tác của hắn, sẽ thấy trong thời khác Lý Khánh An nghe tiếng gió vèo vèo, chân trái của hắn đã lập tức đạp nhẹ lên nền nhà lấy đà mượn sức đẩy thân mình nghiêng về phía bên trái, Cửa sổ giấy rách toang một lỗ to, một cây độc tiễn xanh ngắt xuyên thấu cửa giấy nhằm đầu hắn bay đến, May mà mặt hắn hơi về trái hai tấc, độc tiễn chi xẹt qua mặt hắn bay thẳng vào tường, Tất cả chỉ xảy ra trong vòng chưa đến một giây.
Lý Khánh An lăn một vòng dưới đất, lại tránh một mũi tên khác, Bên ngoài đã vang vảng tiếng gầm giận dừ của bọn thân binh, Tiếp đến là tiếng va đụng đao kiếm đấu đá, Thích khách hình như không chỉ có một người.
Hắn vội túm lấy cây cung đầu giường nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, Tư bình đựng tiễn đeo sau lưng, hắn rút ra một cây đặt lên cung huyền, Xong hắn núp dưới một góc tối, từ góc độ của hắn, thông qua cửa sổ bị rách kia, có thể nhìn rõ tình hình ngoài sân.
Viện Lý Khánh An ở là tăng viện lớn nhất Bảo Lâm Tự, có thể dung nạp năm trăm người,Trung viện, có hai hai nhóm người đang đấu với nhau, họ đều thân mặc hắc y cái điểm khác biệt duy nhất giữa hai nhóm người này là trên tay một đội có quấn khãn trăng, và bịt mặt, Thích khách có khoảng bốn mươi mấy người, ai ai võ nghệ cao cường.
Thân binh của hắn tuy đông hơn gắp mấy lần đối phương, nhưng vẫn không hề chiếm được chút thế thượng phong nào, nếu một chọi một họ sẽ thua xa bọn thích khách, nhưng nhờ kinh nghiệm chinh chiến dày dặn cùng ăn ý khi phối hợp, tạo thành bức tường chắn cứng cáp, cản lại tất cả thích khách hòng xông vào nhà.
Lý Khánh An phẫn nộ đùng đùng, hắn nheo mắt kéo cung, Trường tiễn như sấm như chớp phóng đến tên hung hản nhất, đã có hai huynh đệ sục xuống dưới lưỡi kiếm của tên này.
Đây là một người đàn ông nhỏ thó, nhưng kiếm pháp hắn lợi hại sắc bén, linh hoạt tựa khỉ hầu, chỉ một cú nhào lộn lên không của hắn, đã chuẩn xác vượt khỏi tường người của đội thân bin,. Ngay lúc này, một thiết tiễn sức mạnh mãnh liệt đang vèo vèo phóng đến, xuyên qua đỉnh đầu đâm thẳng xuống cổ hắn.
Hắn rú lên một tiếng thảm thiết, rơi từ trên không xuống chết tươi tại chỗ, Ngay lúc này, tiễn thứ hai của Lý Khánh An lại được phát, một tiển xuyên thẳng vào giữa trán nữ thích khách, đính chặt ả xuống nền.
Tiễn thứ ba, một thích khác vừa trèo tường qua, bị một tiễn xuyên qua miệng đính chặt lên tường, Tiễn thứ tư, xuyên qua tim can một thích khách tướng tá cao to, Tiễn thứ năm trên bờ tường lại vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Lý Khánh An bắn hết phát này đến phát khác, tiễn nào tiễn nấy khắc nghiệt, lấy mạng người, Tốc độ tiễn của hắn rất nhanh, không ai có thể tránh được, chi một khắc thời gian. đã có hai mươi tám người chết dưới tiễn hắn.
Những thích khách còn lại thấy đồng đội gục ngã mà hồn bay phách lạc, vội quay người bỏ chạy, khổ nỗi ba trăm thân binh của Lý Khánh An lại trước sau bao vây trùng trùng, lại một trận loạn tiễn phóng đến, Hơn mười thích khách còn lại cuối cùng đều ngã gục trong máu.
Một khắc sau, trận thích sát đẫm máu này cuối cùng cũng đã kết thúc, Các thân binh đang bận rộn với việc thu dọn hiện trường củng rà sát xung quanh, Hiên úy thân binh Giang Tiểu Niên báo cáo tình trạng cuối.
“Bẩm sứ quân, thích khách tổng cộng bị giết là bốn mươi lăm người, còn hai người sống.”
“Bao nhiêu huynh đệ thương vong.”
“Chết hai người, Trần Tiên và Lâu Bát Lang, trọng thương ba người, thương nhẹ mười bốn.”
Lý Khánh An gật gật đầu, thở dài nói: “Theo lệ cũ, hỏa táng đưa hài cốt về nhà, sắp xếp trợ cấp cho người nhà. “
Lúc này, một thân binh khác chạy đến bầm báo: “Bẩm sứ quân, hai người ấy đã khai, bọn họ tổng cộng có năm mươi người cùng đến, năm người đứng ngoài không vào, bọn họ đều do Khánh vương Lạc Dương phái đến.”
“Khánh vương?”
Lý Khánh An không khỏi cười lạnh, không cần nói hắn cũng đoán được do Khánh vương phái đến, bọn họ muốn triệt tiêu người sống sót duy nhất còn lại của phái thái tử đây mà, để đề phòng Lý Hanh phục chức.
“Vậy hai người kia vốn dĩ làm gì?”
“Bọn họ vốn là tướng cướp lục lâm bị giam trong ngục Trường An, Sau này được Khánh vương dùng ngàn vàng mua lại ra, và nuôi tại Lạc Dương.”
Lúc này phó úy doanh thân binh Triệu Diên Tự dẫn người đi rà sát đã quay về, hắn cúi mình bấm báo: “Sứ quân, bọn thuộc hạ phát hiện một việc rất kỳ lạ.”
“Việc gì kỳ lạ?”
“Bọn thuộc hạ đã cho kiểm tra tất cả mọi người, tiếng kêu báo có thích khách lúc đầu đều không phải người bên ta phát ra, cũng không phải tăng nhân trong viện, và càng khó tin hơn nữa là, trong rừng, chúng ta tìm thấy năm xác chết, chắc chính là năm thích khách ở ngoài, Và trên thân một thích khách, chúng ta phát hiện ra vật này.”
Triệu Diên Tự đưa một tờ giấy được xếp gọn gàng cho Lý Khánh An, Khi mở giấy ra, hắn chỉ thấy trên ấy vỏn vẹn hai chữ: “Khánh vương ”
Hắn vò nó lại thành một động, tờ giấy vẽ rắn thêm chân này khiến hắn bỗng sinh nghi tâm: “Bọn thích khác này thật sự do Khánh vương phái đến ư?”
Cây muốn lặng mà gió chả chịu dừng, xem ra chuyến đi Hà Nam Đạo phen này thật chẳng đơn giản tí nào.
“Sứ quân, còn hai người còn sống kia thì sao? Có phải giết diệt khẳu không?”
“Không! Hãy trị khỏi bọn họ, đưa đến phủ Cao Lực Sĩ Trường An, và đưa đi cùng với đầu của năm mươi tên khích khách kia.”
Lý Khánh An cười lạnh, rốt cuộc ai đã