Trong màn đêm đen kịt, Xích hầu Tần Hài Dương và Phùng Tứ Lang lại một lần nữa lẻn vào vùng phụ cận Toái Hiệp, lần trước bọn họ phát hiện vùng đất Toái Hiệp trống không, nhưng Thôi Kiền Hữu là người đa nghi nên cũng không vì vậy mà tin rằng quân Đột Kỵ Thi chủ lực đã đi rồi, hắn rất cần một tình báo đủ xác thực để hỗ trợ cho quyết định của hắn, Hắn cần biết, kỵ binh Đột Kỵ Thi có thể đã trốn vào trong thành Toái Hiệp hay không.
“Tần đại ca, trong thành có quân đội hay không chúng ta làm thế nào mà biết được?” Nhìn bức tường thành cao lớn và đen ngòm, trong lòng Phùng Tứ Lang tràn ngập sự nghi hoặc.
“Đệ đúng là đồ ngốc! Phía dưới cái mũi của đệ là cái gì?”
“ Là miệng a, ồ! Tần đại ca, ý huynh là nói đi tìm người mà hỏi sao?”
“Nói đệ ngốc đệ còn không thừa nhận nữa.” Tần Hài Dương bực mình nhìn hắn một cái, thở dài: “Ài! Lão tử mắt thấy đã sắp là người được làm tướng quân rồi, còn dẫn tên ngốc như ngươi đi theo nữa, chỉ tố thêm phiền toái cho lão tử đây.”
Phùng Tứ Lang có chút sợ hãi, vội vàng nói: “Tần đại ca, thật xin lỗi!”
“Quên đi, quên đi, ta cũng từng ngu xuẩn giống như đệ vậy.”
Tần Hài Dương khoát tay nói: “Ta nói cho đệ biết vậy! Muốn biết trong thành có quân đội hay không có rất nhiều biện pháp, một là xem lính tuần trên đầu thành, nếu trong thành có rất nhiều quân đội, như vậy lính tuần trên đầu thành tương ứng sẽ rất nghiêm ngặt, trái lại, nếu trong thành không có quân đội nào cà, lính gác sẽ lơ là lõng lẻo, thông thường đều trốn ở một xó mà ngũ, đương nhiên, biện pháp tốt nhất là có thể trà trộn vào trong thành, có quân đội hay không bèn vừa xem là biết ngay.”
Nói đến này, Tần Hài Dương thấy Phùng Tứ Lang không hé răng, liền kỳ quái hỏi: “Sao lại không nói lời nào?”
“Đệ không dám. sợ bị huynh mắng!”
“Sợ cái đếch gì! Bộ dạng của ngươi khỏe hơn ta rất nhiều, nếu lão tử là ngươi, đã sớm động thủ đánh đến ta phục mới thôi, thời buổi này, tôn nghiêm là do đánh mà ra đấy, biết không?”
“Dạ! Tần đại ca, đệ đã biết rồi.”
“Đệ biết cái đếch gì!”
Đúng lúc này, bỗng nhiên từ hướng Toái Hiệp thành truyền đến một loạt tiếng vó ngựa, Tần Hải Dương trợn tròn đôi mắt, lập tức rút ra một mũi tên độc, giương cung cải tên, lại quay đầu mắng: “Đồ ngu xuẩn, còn không mau chuẩn bị cung tên!”
Phùng Từ Lang cuống quít lấy tên: “Dùng tên độc!” Tần Hải Dương lại mắng một tiếng, lúc này, hai con ngựa từ xa xa chạy tới, ánh mắt Tần Hải Dương híp lại thành một đường chỉ, tối nhự vậy, cửa thành sớm đã đóng rồi, dân thường sẽ không thể ra khỏi thành được, có thể đi ra được chỉ có quân nhân.
Ngựa càng chạy càng gần, quả nhiên là hai gã binh lính Đột Kỵ Thi, Tần Hải Dương lập tức thấp giọng dặn dò: “Ngươi bắn con chiến mã phía sau, nhớ kỹ, chỉ có bắn ngựa không bắn người.”
Phùng Từ Lang gật gật đầu, hắn khẩn trương đến nổi tay cũng phát run, từ từ kéo dây cung ra, trên thực tế trước giờ hắn chưa từng giết người, chỉ là hắn không dám thừa nhận.
Kỵ binh Đột Kỵ Thi càng ngày càng gần, có thể nghe thấy bọn họ lớn tiếng cười vang, đúng lúc này, một mũi tên bắn lén ‘Xoạt!’ một tiếng bắn ra, bắn trúng một người phía trước, hắn khụ lên một tiếng, lập tức từ trên lựng ngựa ngả xuống, một người phía sau quá sửng sốt.
Điều ngựa muốn tháo chạy, mũi tên của Phùng Từ Lang bắn đến, không có sức lực gì mấy, nhưng vẫn bắn trúng con ngựa, Tên độc của xích hầu được đặc biệt phối riêng, độc tính kịch liệt, chiến mã mới chạy đi một bước liền té ngã trên đất, hất ngay người Đột Kỵ Thi trên lưng ngựa văng xuống bụi cỏ phía xa xa.
Tần Hải Dương mảnh mẽ lao lên, đè ngay quân địch đang giãy dụa xuống đất, nện mạnh một quyền xuống huyệt Thái Dương của hắn, quân địch kêu lên một tiếng đau đớn, liền hôn mê mà ngất đi.
“Mau! Lấy dây thừng đến.”
Hai người ba chân bốn cẳng đem kỵ binh Đột Kỵ Thi trói lại, nhét vào trong bao bố, nhanh chóng khiêng hắn vào bên trong rừng rậm.
Thôi Càn Hữu từ trong miệng tên tù binh Đột Kỵ Thi này biết được các tình báo tường tận nhất, hai vạn Đột Kỵ Thi chủ lực ở ba ngày trước bèn đã tiến lên phía bắc, trước mắt bên trong Toái Hiệp thành chỉ có quân coi giữ không đến bốn trăm người, tình báo quý giá này làm cho Thôi càn Hữu phấn chấn vô cùng, hắn trọng thưởng Tần Hải Dương hai người, lập tức hạ lệnh quân An Tây xuất kích.
Ba nghìn quân An Tây như nước lũ cuồn cuộn, tiếng vó ngựa như sấm, bụi đất đầy trời, rít gió băng qua Hạ Liệp thành, người Đột Kỵ Thi trên đầu thành nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, quân Đường nhắm hướng Toái Hiệp mà đi.
Chỉ trong chốc lát, bên trong Hạ Liệp thành liền giống như chảo dầu đang sôi, thê tử và con cái của bọn họ, mẫu thân tỷ muội của bọn họ cũng đều ở Toái Hiệp thành, nếu quân Đường chiếm lĩnh Toái Hiệp thành, thì hậu quả sẽ như thế nào đây, bọn họ quả thực không dám tưởng tượng nữa.
Năm nghìn người Đột Kỵ Thi phòng ngự quân An Tây này là những người già yếu bệnh tật được Đô Ma Chi chọn ra từ ba vạn binh lính của mình, phần lớn là những người già nua năm sáu mươi tuổi hoặc là thiếu niên mười mấy tuổi, chiến tranh với bọn họ mà nói là những chuyện cực kỳ xa xôi.
Các thế hệ của bọn họ điều sinh trên thảo nguyên, chăn thả, vắt sừa, sống cuộc sống nghèo nhưng không bao giờ phải lo nghĩ, nhưng Đô Ma Chi cực kì hiếu chiến này đã ép bọn họ phải lên chiến trường, khoác chiếc áo giáp da nặng nề, cầm trường mậu cây trường mậu còn cao hơn thân người bọn họ, làm cho bọn họ trong lòng run sợ, không biết sinh mệnh bọn họ khi nào thì kết thúc?
Nhưng lúc này, sự lo lắng cho người nhà làm cho bọn họ quên cả sợ hãi, mấy nghìn người nháo nháo xôn xao cả lên, buộc thũ lĩnh bọn họ mở cửa thành thả người.
Thống lĩnh đội binh già yếu này, là cháu của Đô Ma Chi, tên là Đô Đạc, cho dù Đô Ma Chi thu nhận đến mười hai người nghĩa tử, nhưng người đích thật có thể kế thừa ngôi vị đại tù trưởng của Đô Ma Chi, chỉ có hắn, không chỉ do trên người mang dòng máu cao quý, mà nguyên nhân quan trọng là Đô Đạc là người nổi bật nhất của thế hệ những người trẻ tuổi.
Có sức lực lớn vô cùng, đầu óc thông minh, hắn biết người bên mình tuy nhiều, nhưng lại không chịu nổi một kích, làm sao có thể là đối thủ của quân Đường An Tây tinh nhuệ.
Vì thế, hắn dốc hết sức hô to mà nói với mấy trăm người vây quanh hắn xin đánh: “Mọi người nghe ta, hiện tại chúng ta không thể đi cứu Toái Hiệp, quân Đường sẽ không tàn sát hàng loạt dân trong thành, ngược lại chúng ta đến đó chỉ còn có đường chết, chủng ta phải giữ Hạ Liệp thành cho chắc, đại tù trưởng sẽ trở về nhanh thôi.”
Cho dù hắn cực lực an ủi bọn lính, nhưng trước mặt bọn người già thiếu niên lòng nóng như lửa đốt này, dù hắn có nói hoa mỹ đến đâu đi chãng nũa cũng vô dụng, hắn làm thế nào biết quân Đường sẽ không tàn sát hàng loạt dân trong thành?
Đại tù trưởng ở phương bắc xa xôi, khi trở về đến nơi, thì xương cốt của người nhà cũng đã nguội lạnh rồi còn gì, Sự khuyên bảo của hắn lập tức bị những tiếng phẫn nộ át đi.
“Chúng ta phải về nhà! Phải về Toái Hiệp!”
Không biết là ai dẫn đầu mở cửa thành ra, người Đột Kỵ Thi rối như tơ vò tranh nhau chạy ra cửa thành, hướng Toái Hiệp mà lao đi, bọn họ không phải đi đánh trận, ở trong lòng bọn họ vốn là không có khái niệm về đánh trận, bọn họ chỉ có một ý niệm trong đầu: ‘Về nhà!
Từ Hạ Liệp thành đến Toái Hiệp thành khoảng chừng hơn tám mươi dặm, ở giữa được ngăn cách bởi một triền núi kéo dài hơn mười mấy dặm, tên là Hạ Mãn Sơn, vùng đất bát ngát phía tây của dãy núi, mấy ngàn người Đột Kỵ Thi lòng nóng như lửa đốt, ra sức phóng nhanh, đầy khắp núi đồi, tự ai nấy đi, giống như đi tranh đoạt đồng cỏ màu mỡ.
Bọn họ chỉ có một ý niệm trong đầu, xông về Toái Hiệp thành, bảo vệ người thân của mình, áo giáp da nặng nề đã được cời bỏ, trường mậu vướng tay đã bị vứt bỏ, đao vắt xéo trên yên ngựa, trường cung trở thành roi mà bọn họ dùng để quất con chiến mã, bọn họ đã hoàn toàn quên chính họ vẫn còn là một gã quân nhân.
Nhưng quân Đường thì không có quên, khi mấy ngàn người Đột Kỵ Thi như đàn ong dày đặc lao đến vòng qua Hạ Màn Sơn, Toái Hiệp thành đã thấp thoáng có thể thấy được, nhưng bọn hắn lại điều ghìm cương ngựa lại, hoảng sợ mà nhìn về phía trước, ở trên đồng bằng phía bắc Hạ Màn Sơn.
Ba nghìn quân Đường xếp thành hàng ngang, nỏ mạnh đã lắp tên, hoành đao ra khỏi võ, trường mậu sắc nhọn chỉ thẳng phía trước, ánh mắt Thôi càn Hữu lạnh lùng nhìn những người Đột Kỵ Thi lơ là không có trật tự, trên khóe miệng hiện ra một tia đắc ý về kế sách đã nằm trong lòng bàn tay.
“Giết!” Hắn ra lệnh một tiếng, ba nghìn quân Đường phát động, toát ra sát khí ngút trời, gót sắt gõ mạnh xuống mặt đất, dưới ánh mặt trời áo giáp lấp lánh những tia sáng chói mắt, như nước lũ cuồn cuộn, với một loại sức mạnh không thể cản nổi giết sang người Đột Kỵ Thi.
Người Đột Kỵ Thi sợ tới mức hồn phi phách tán, bản năng sinh tồn khiến cho bọn hắn liều lĩnh mà tháo chạy về bốn phía, năm nghìn quân Đột Kỵ Thi mà Đô Ma Chi bố trí ở trên tuyến phòng ngự phía nam chỉ một thoáng đã tan tành, người
ngựa va chạm, giẫm đạp lên nhau, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, bọn họ hoảng sợ đến nổi hét lên như điên, chạy chậm hơn một chút, lập tức bị thiết kỵ quân Đường cuồn cuộn lao tới cuốn vào mà tan xương nát thịt.
Không đến hai canh giờ, năm nghìn quân Đột Kỵ Thi toàn bộ đều bị diệt cả, chặt đầu ngàn người, bắt được hơn hai nghìn người, còn lại điều chạy trốn không còn thấy bóng dáng đâu nữa, Đô Đạc cháu của Đô Ma Chi dẫn năm trăm người ứng chiến với quân Đường, cũng toàn quân bị diệt, Đô Đạc chết ở giữa loạn quân.
Lúc hoàng hôn, dưới màu đỏ như máu của ráng chiều rọi xuống, ba nghìn quân Đường mang theo hai ngàn tù binh rầm rộ chạy đến dưới thành Toái Hiệp, hình thành nên thanh thế rầm rộ mà chỉ có đội hình hơn năm nghìn mới có được, chuông cảnh báo trên thành đã không còn có tác dụng nữa.
Binh lính giữ thành thưa thưa thớt thớt, hoảng sợ bất an nhìn xuống phía dưới đoàn quân Đường đông đến phủ đầy cả đất trời, chưa chiến đã sợ đến lạnh cả người, bên trong Toái Hiệp thành chỉ có bốn trăm quân Đột Kỵ Thi coi giữ, các quân đội khác toàn bộ bị Tát ô Đức rút đi hết, đi quyết chiến cùng quân Đường chủ lực, bốn trăm người là không thể bảo vệ cho chu vi sáu mươi dặm của một thành lớn được, quan trọng hơn nữa là bọn hắn không có tình thần cùng sống chết với thành trì.
“Bắn thư khuyên hàng!”
Thôi Càn Hữu hạ mệnh lệnh, mười mấy viên binh sĩ chạy vội lên, mỗi người đem một phong thư khuyên hàng mòng manh bắn lên tường thành, trên tất cả các thư khuyên hàng chi có tám chữ: đầu hàng thành bảo, ngoan kháng đồ thành(đầu hàng giữ thành, ngoan cố chống cự sẽ giết cả thành), đồng thời phiên dịch thành chữ Đột Quyết, đầu thành trở nên im lặng.
Thôi Càn Hữu kiên nhẫn chờ đợi, hắn biết sự tàn bạo của Đô Ma Chi đã làm cho người Đột Kỵ Thi nội bộ lục đục, dưới sức ép của quân Đường, bọn họ còn có thể kiên trì bao lâu nữa?
Sau một khắc đồng hồ, cửa thành Toái Hiệp từ từ mở ra, bốn trăm binh lính Đột Kỵ Thi trú đóng ở Toái Hiệp dưới sự thống lĩnh của một gã thiên phu trưởng ra khỏi thành đầu hàng, bọn họ buông vũ khí xuống, giơ cao tay lên.
Quân Đường lập tức hoan hô vang dậy, trên mặt Thôi Càn Hữu lộ ra một nụ cười của sự thắng lợi, vung tay lên: “Vào thành!” Khi quân Đường xếp thành hàng tiến vào Toái Hiệp thành, tòa trọng trấn biên thuỳ bị chiếm đóng hơn nửa năm này lại một lần nữa trở về trong tay đại Đường.
0O0 CHƯƠNG 230: THU PHỤC TOÁI HIỆP (2) oOo
Nhưng chiến tranh vẫn còn tiếp tục, buổi chiều hôm nay, bầu trời đặc biệt u ám, mây đen buông xuống, ở phía bắc Toái Hiệp miệng núi A Nhĩ Mã Đại, Tát ô Đức đã chỉnh binh sẵn sàng, hai vạn sáu nghìn binh sĩ Đột Kỵ Thi phân bố kéo dài trên hai dặm chiến tuyến, khắp nơi cát bay đá chạy, bụi vàng đầy trời che phủ cà bầu không.
Quân doanh quân Đường trên thảo nguyên xa xa trở nên mơ hồ không nhìn rõ, Tát ô Đức cỡi trên một con ngựa bờm đen to khỏe bóng lưởng, tay cầm một cây trường mậu sắc bén dài khoàng hai trượng, oai phong lẫm liệt, hắn lạnh lùng dõi theo đại doanh của quân Đường, trên mặt lại không che dấu được vẽ kỳ vọng trận đại chiến với quân Đường.
“Tướng quân, quân Đường tựa hồ như không có ý định xuất chiến.” Một viên quan quân thấp giọng nói với hắn.
Tát ô Đức ngóng trông doanh trại tĩnh lặng của quân Đường, lạnh lùng nói: “Không! Có thể dò thám sự phòng ngự của bọn họ.”
Hắn quay đầu nhìn binh sĩ Đột Kỵ Thi, giục ngựa chạy đi trước mặt đoàn quân, hắn dùng tiếng Đột Quyết nghiêm giọng la to: “Quân Đường muốn chiếm đoạt đất đai của các ngươi, muốn cướp đi phụ nữ và trẻ con của các ngươi, quê nhà của các ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình bảo vệ, các dũng sĩ, vinh dự là thuộc về các ngươi, thuộc về người Đột Kỵ Thi, giết vào Đường doanh, đuổi cổ bọn chúng ra khói Toái Hiệp!”
“Đuổi ra Toái Hiệp!” Tinh thần phẫn nộ dân tộc của người Đột Kỵ Thi bị Tát ô Đức đốt bùng lên, bọn họ giơ cao trường mâu, đồng thanh la lên.
Tát ô Đức chỉ thẳng trường mâu vào Đường doanh: “Sát!”
Thế tiến công của người Đột Kỵ Thi đã phát động, tám nghìn tiễn quân kỵ binh thôi thúc chiến mã, che trời lấp đất lăn xả vào quân Đường, tiếng la hét,