Bè từ từ tiến về phía bờ bên kia. bọn họ đã ngày càng đến gần với tự do. Nhưng Tề Nhã Đức lại không còn niềm vui của người sắp có lại tự do, hắn cảm giác mọi thứ đều đã trở nên không thực. Tình cảnh cầm rìu đào mỏ trong mỏ bạc vẫn như ở ngay trước mắt; những tiếng va đập kim loại boong boong trong mỏ, cánh tay mồ hôi rã rượi; căn phòng gỗ nhỏ hôi thối; những buổi làm việc giữa đất trời băng giá...
những thứ này e rằng sẽ trở thành ám ánh trong ký ức cả đòi người, tương lai. Tề Nhã Đức hắn sẽ đi đâu về đâu đây?
Lúc này, có hai binh sĩ qua nói với hắn: “Tề Nhã Đức tướng quân. Man Tô Nhĩ điện hạ mời tướng quân qua gặp!”
“Man Tô Nhĩ!”
Tề Nhã Đức giật mình, sao người thừa kế Khalifah lại ở đây? Hắn thuận theo chỉ tay của binh sĩ đã nhìn thấy Man Tô Nhĩ đang đứng phía bờ sông không xa.
Và cũng giống Lý Khánh An.Man Tô Nhĩ cũng đang đứng phía bờ nam để theo dõi tình hình trao đổi tù binh đợt đầu này. Khi bè của đợt tù binh đầu tiên cặp bến. cuối cùng hắn cũng thấy thở phào.
“Man Tô Nhĩ!”
Kỳ thực hắn hiểu, lần giao dịch này sẽ có sóng gió gì. Dầu sao thì hắn đã từng ký hiệp định đình chiến và hòa giải với hoàng đế Đại Đường tại Trường An.hắn cũng nghe nói đến tin Đại Đường sắp phát động chiến dịch với Thổ Phồn, vương triều Đại Đường tạm thời không có hơi sức lo đến phía tây, và Đại Thực cũng sắp phải phát động chiến dịch với Tây Ban Nha. triệt để tiêu dịch thế lực tàn dư của Oa Mã Á vương triều, và cũng tạm thời không có hơi sức đá động đến phía đông.Trong cục diện như thế này, song phương đều không muốn gây chuyện thêm. chỉ cần bắt đầu trao đổi thì cuối cùng cũng sẽ thuận lợi hoàn thành thôi.
Man Tô Nhĩ giám sát xong đợt trao đổi tù binh đầu tiên liền vội phóng ngựa trở về Damascus. Lúc ở Sindh hắn nhận được một tin. Khalifah A Bạch Tư điện hạ bệnh cũ của mấy năm trước lại tái phát, tình hình rất nghiêm trọng, hắn là chư quân Đại Thực, nhất định phải lập tức trở về ngay, nếu không đại quyền một khi rơi vào tay của Lão A Lý đầy dã tâm. hắn rất có khả năng mất đi quyền kế vị Khalifah.
Lúc này, hai tên binh sĩ dẫn Tề Nhã Đức lên. hắn quỳ xấp dưới chân Man Tô Nhĩ khóc lóc: “Tề Nhã Đức có thể lấy được tự do là do điện hạ ban ơn. trong lòng thần cảm kích vô cùng!”
Man Tô Nhĩ mỉm cười dìu hắn đứng dậy, an ủi nói: “Mây đen đã tan biến, ngươi sẽ trở lại chiến trường, ta sẽ cho ngươi cơ hội lập công, rửa đi mối nhục bị làm tù binh này.”
Tề Nhã Đức la thủ hạ đại tướng số một của Mộc Tư Lâm. tuy hắn lần này bị bắt làm tù binh, nhưng chiến công hiển hách trước đây vẫn khiến Man Tô Nhĩ phải nể trọng. Hắn có lòng muốn mua chuộc lòng của người này, để tên này về sau còn tận trung vì mình.
Lúc này, trong lòng Tề Nhã Đức đầy cảm kích với Man Tô Nhĩ. hắn cúi xuống hôn vào hia của Man Tô Nhĩ nói: “Thần bây giờ trong lòng chỉ có đấng tiên tri vĩ đại, chỉ có Khalifah. sau đó chính là điện hạ Man Tô Nhĩ.Nếu điện hạ không chế. thần nguyện sẽ làm nô lệ cho điện hạ!”
Đây hiển nhiên là ý muốn tận trọng. trong lòng Tề Nhã Đức hiểu rõ. sau trận chiến thành Đát La Tư. thế lực của Khurasan bị tồn thương trầm trọng. Mộc Tư Lâm để mất đi vùng đất Hà Trung đã không còn trụ được bao lâu. Tề Nhã Đức phải nghĩ đến đường lui cho mình. Hôm nay hắn đã nắm được cơ hội của Man Tô Nhĩ.
Man Tô Nhĩ dìu hắn dậy cười nói: “Hãy cùng ta đến Damascus! Ta sẽ cho ngươi cơ hội mới!”
Man Tô Nhĩ quay đầu lại nhìn Lý Khánh An trên đổi bờ bên kia. Trùng khớp thế nào, Lý Khánh An cũng đương nhìn hắn. Tuy cách nhau những vài trăm bước, nhưng hai người đều nhìn rõ đối phương. Trong lòng họ đều hiếu rõ, hòa ước chỉ là tạm thời, một khi họ đã giải quyết xong vấn đề trong nước của mình, giữa họ với nhau vẫn sẽ bùng nổ chiến tranh.
Sau khi vào tháng tư. Toái Hiệp mỗi ngày đều có vô vàn dân di dân đến. Con đường tây hành tuy rất vất vả. không ít người già thậm chí còn vì không thể chịu đựng được đường xá xa xôi vất vả. bệnh tật và đói khổ chết tại dọc đường. nhưng càng nhiều hơn nữa là những người lòng đầy hi vọng với một cuộc sống tốt đẹp hơn. ôm hoài bão và khát vọng đặt chân lên mảnh đất này. Trải qua vài tháng gian khổ dặm trường, xuyên qua hành lang Hà Tây, đi ra khỏi Ngọc Môn Quan, xuyên qua sa mạc mênh mông, vượt qua nước tuyết, vạn lý trường chinh đến Toái Hiệp.
Toái Hiệp quả thật không làm họ phải thất vọng. Quan phủ địa phương đã rút ra mười vạn công đất đai phì nhiêu cho họ. và theo dân khẩu mỗi hộ mà phân chia. Mỗi mảnh đất có diện tích từ tám mươi đến hai trăm mẫu không đồng đều. Một vùng đất rộng lớn xung quanh Bùi La Tướng Quân thành. Hạ Lạp thành. Nhiệt Hải, và kéo dài đến phiá bắc của Toái Hiệp, được khoanh thành tám khu cứ điểm di cư. đây sẽ trở thành tám huyện đầu tiên của Toái Hiệp châu.
những người di cư này đã xây dựng chế độ bảo giáp, mười hộ một giáp, năm giáp là một bảo. mỗi bảo sẽ có hai quan viên di dân. những người di cư này giúp đỡ lẫn nhau, khai hoang đất đai. xây dựng nhà cửa. Giờ khắp một vùng Toái Hiệp đâu đâu toàn cảnh tượng xây dựng cuộc sống mới đầy sức sống.
Công việc trao đổi tù binh trên sông A Mạn vẫn đang tiếp tục tiến hành, nhưng Lý Khánh An lại trở về Toái Hiệp trước. Thê thiếp của hắn vẫn đang đợi hắn tại nhà mới. Sáng hôm đó, Lý Khánh An bèn dẫn theo thê tử Độc Cô Minh Nguyệt ngồi xe ngựa đến một thị trấn nhỏ mới xây dựng tại phía bắc Toái Hiệp.
Bọn họ cùng ngồi chiếc xe ngựa to rộng kia lên đường. Dọc đường nơi nơi đều là rừng cây um tùm. mùa này hoa dại bên rừng gần như đã úa tàn. khắp nơi vẫn thoang thoảng hương hoa táo. Trên núi cao vẫn còn tuyết trắng xóa che phủ. dưới ánh thái dương trông như những viên lam bảo thạch lấp lánh diễm lệ. Tuyết trên núi tan chảy, tạo thành từng dòng suối nhỏ uốn éo trong vắt chảy đầy để rồi cuối cùng sẽ hợp lại thành sông. Trên núi đồi được phủ đầy những tấm thảm lụa xanh ngắt và mịn màng.
Lý Khánh An ngồi trong xe ngựa cẩn thận độc chiến báo mà Thôi Càn Hữu gửi đến. Thôi Càn Hữu đã chấp hành rất tốt sách lược của hắn. chỉ áp chế chứ không đánh Hồi Hột. dùng không thành kế, từng bước nuốt chửng địa bàn của Hồi Hột. Đây là đối sách mà Lý Khánh An đã suy đi nghĩ lại. hắn cần phải chiến tranh, không ngừng chiến tranh. Đây là thủ đoạn tốt nhất để hắn khống chế An Tây.
Kỳ thực đây là sách lược của An Lộc Sơn, nhờ lúc đánh lúc xoa với Khiết Đơn mà hắn mới có thể ngồi vững chức Phạm Dương Tiết độ sứ, giả sử Vương Trung Từ cũng phát động chiến dịch Thạch Bảo thành năm Thiên Bảo thứ sau. thì hắn đã không thể ngồi vững vị trái Tiết độ sứ thế này.
Lý Khánh An gấp lại chiến báo, trầm tư một lúc mà không nói một câu. Bỗng nhiên, xe ngựa chao đảo, làm hắn giật mình tỉnh lại. Hắn cúi đầu nhìn nhìn thê tử. thấy Minh Nguyệt đương chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, hắn bèn hôn lên trán nàng cười hỏi: “Nàng thích nơi đây chứ?”
Minh Nguyệt tựa vào lòng phu quân, nàng khẽ gật đầu. nhỏ giọng nói: “Cảnh sắc ở đây hoàn toàn khác với Trung Nguyên, và cũng khác với An Tây nửa thảo nguyên nửa hoang mạc. muội rất thích nơi đây.”
“Nếu nàng thích, chúng ta có thể cho thay một ngôi nhà tại đây, dùng gỗ để dựng nhà. đằng sau sẽ là cây ăn quả. có dòng suối chảy róc rách vòng qua trước cửa. Đợi mùa thu thu hoạch trái cây chín mùi, nàng sẽ dẫn các con ra ngoài vườn hái trái cây.”
Lời của Khánh An khiến mắt Minh Nguyệt sáng bừng. dẫn các con đi ra vườn hái trái cây, một cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng. Nàng ôm lấy tay Lý Khánh An nũng nịu nói: “Phu quân, vậy lúc nào chúng ta mới có thể có con?”
Hắn cũng ôm nhẹ eo nàng, ám muội cười nói: “ừm! Ta sẽ cố gắng, tối nay ta sẽ cố gắng gấp bội, để sớm có thể thực hiện được ước nguyện của nàng.”
Hai má Minh Nguyệt ửng hồng, nàng véo vào tay hắn một phát, nàng ngồi thẳng lưng, chỉnh lại đầu tóc hơi rối. Lúc này, nàng chỉ vào một dãy lều trại ở phía xa. hiếu kỳ hỏi: “Phu quân, đó là nơi nào thế?”
Lý Khánh An nhìn nhìn cười nói: “Đó chính là đích đến ngày hôm nay của chúng ta. và cũng là một trong số các cứ điểm định cư của Hán dân. và đặt tên là Khánh An trấn.”
“Khánh An trấn? Đây không phải tên của huynh sao?”Minh Nguyệt hiếu kỳ hỏi.
Lý Khánh An dở khóc dở cười nói: “Đó là do tên Lý Tự Nghiệp kia muốn nịnh bợ ta nên đặt tên này. sau này chỗ này sẽ tên là Khánh An huyện.”
Minh Nguyệt cười giòn: “Kỳ thực Khánh An huyện tên này cũng hay đấy chứ, cát tường hỉ khánh bình an. rất phù hợp với mong đợi của những người dân di cư tộc Hán.”
“Cũng có lẽ!”
Xe ngựa từ từ đi vào khu tập trung. Hắn dặn dò một tiếng xong. xe ngựa từ từ dừng lại. Lý Khánh An cũng đi xuống xe ngựa, xong hắn lại quay người bế Minh Nguyệt xuống xe. Lúc này, một quan viên trung niên nghe tin vội chạy đến thi lễ với Lý Khánh An: “Ty chức An trí chi sứ Hàn Duyệt, tham kiến Tiết độ sứ đại tướng quân. ”
Lý Khánh An thấy hắn rất quen mắt. hình như đã từng gặp tại đầu. liền cười hỏi: “Ta đã từng gặp ngươi ư? Sao mà thấy quen thế?”
Tên quan viên ấy cười nói: “Đại tướng quân, kỳ thực chúng ta đã từng gặp mặt. năm ấy đại tướng quân xuất nhậm chức Hà nam Độ quan sát sứ. Ta chính là huyện lệnh Hứa Xương. Khi ấy đại tướng quân còn đến ruộng trồng đậu của huyện Ty chức thị sát.”
Trong đầu Lý Khánh An bỗng nhớ lại tình hình hạn hán năm ấy, bên đường những thuở đậu lục dầu dầu. Người huyện lệnh đã tìm ra biện pháp giúp chống hạn. hắn bỗng chốc nhớ ra. liền mừng rỡ cười nói: “Hóa ra là Hàn huyện lệnh, Hèn chi trông quen thế. sao ngươi lại đến An Tây thế này?”
Hàn huyện lệnh cười khổ một tiếng: “Phía trên yêu cầu Hứa Châu phải đưa hai quan viên đi An Tây chi viện, thái thú không thích ta nên đày Ty chức đến đây.”
Lý Khánh An biết hắn kỳ thực là do bị bài xích đến An Tây, có điều người này rất vụ thực, lại dám sáng tạo. Một quan viên như thế đến làm quan tại An Tây là may mắn cho Lý Khánh An hắn mới phải. Lý Khánh An nghĩ thế bèn cười cười vỗ vai hắn nói: “năng lực của Hàn huyện lệnh ta hiểu rất rõ. nơi đây sẽ xây dựng huyện Khánh An. ngươi chính là huyện lệnh đầu tiên của huyện. Nếu như ngươi thuận lợi xây dựng huyện xong, ta sẽ thăng chức ngươi làm Toái Hiệp châu trưởng sứ.”
Toái Hiệp châu là đốc châu, đô đốc là Đoàn Tú Thực,