“Ngươi nói nhanh, nhất tiễn hạ song điêu thế nào?”
Nghiêm Trang nheo mắt lại nói: “Rất đơn giản, Bộc Cổ Hoài Ân chẳng phải là người Hồi Hột sao? Vậy hãy gán cho hắn tội câu kết Hồi Hột. ép hắn trở lại Hồi Hột. Hắn vì muốn báo thù tướng quân, chắc chắn sẽ dẫn quân Hồi Hột đánh Bắc Đình. Lúc ấy, đại tướng quân chẳng phải càng đủ lý do để đánh Hồi Hột ư?”
Lý Khánh An mừng rỡ cười nói: “Quả nhiên là một độc kế, ta có thể suy nghĩ.”
Nghiêm Trang lại tiếp tục: “Ta nghe nói nữ nhi của hắn rất xinh đẹp, hay là cũng thả nàng ta về Hồi Hột. để Bộc Cổ Hoài Ân lại có thêm một bậc thềm để thăng tiến.”
“Tiên sinh quả thật suy nghĩ chu đáo, được! Ta sẽ an bài.”
Lý Khánh An lại khoát tay đi vài bước, hắn trầm ngâm một hỏi, liền nói: “Vừa rồi tiên sinh nói đến vấn đề ta lo lắng nhất, ta cũng cảm thấy sau trận chiến Thổ Phồn, Thánh thượng sẽ ra tay với ta. Tiên sinh nghĩ, ta nên đối phó với nguy cơ này thế nào?”
Nghiêm Trang mãi một lúc không nói năng. Đột nhiên, hắn quỳ xuống khấu đầu với Lý Khánh An nói: “Thuộc hạ có câu nói này giữ trong lòng đã lâu. đại tướng quân có cho phép thuộc hạ nói không?”
“Ngươi cứ nói đi, dù nói gì đi chăng nữa ta cũng sẽ không trách tội ngươi!”
“Kỳ thực, điều thuộc hạ muốn nói, là đại tướng quân hình như chỉ còn một còn đường duy nhất có thể lựa chọn.”
“Tiếp tục nói!”
“Đại tướng quân khống chế An Tây, thu phụ Hà Trung, khuếch trương lãnh thổ Đại Đường; lãnh thổ mà tướng quân khống chế không thua gì Quan Trung, đã thế tướng quân lại còn có trong tay hai mươi vạn hùng binh, càng là điều đương kim hoàng thượng không so bì được. Nói xa hơi thì là lưu danh thiên cổ, nhưng nói trước mắt. là công cao quá chủ. Nhưng chỉ cần người có chút đầu óc đều hiểu được, dù là đương kim hoàng thượng, hay hoàng đế sau này, sẽ không ai có thể chấp nhận được cho đại tướng quân làm bá chủ độc bá Tây Vực. Kết cuộc của đại tướng quân chỉ có thể có một mà thôi, đó là không còn chút nghi ngờ gì, đại tướng quân sẽ là Vương Trung Tự thứ hai. Cho nên nếu đại tướng quân muốn có thể lưu lại lâu dài tại An Tây,thì chỉ còn cách là cầm quân tự lập. Ngoài cách này ra sẽ không còn lựa chọn nào khác.”
Lý Khánh An còn tưởng Nghiêm Trang sẽ dùng hào ngôn tráng ngữ gì khuyên hắn hãy cướp quyền đoạt ngôi thay thế triều đình bây giờ, không ngờ hắn chỉ khuyên mình tự lập. Nếu hắn mà biết việc về Ẩn thái tử. không biết hắn có như An Lộc Sơn tạo phản trong lịch sử, khuyên mình đánh thẳng vào Trường An không?
Lý Khánh An cười cười nói: “Nếu chí hướng ta còn xa hơn thế nữa thì sao?”
Nghiêm Trang trợn tròn mắt, mắt hắn nhìn như xém rớt ra. Chân hắn bủn rủn. ngồi sụp xuống. Hắn hiểu ý của Lý Khánh An, tên này còn lại dám ngồi vào ngai cửu ngũ chí tôn nữa chứ! Hắn biết An Lộc Sơn cũng từng có ý nghĩa như thế, nhưng không ngờ Lý Khánh An cũng có dã tâm như vậy. Môi hắn mấp mấy mãi không thốt lên được từ nào.
“Ta chỉ nói đùa với ngươi thôi, tiên sinh không cần phải để tâm.” Lý Khánh An phớt lờ qua chuyện.
“Không! Không!”
Nghiêm Trang đứng bật dậy như lò xo, đầu hắn lắc lia lịa nói: “Đại tướng quân, đây cũng là điều trong lòng ta đã nghĩ, nhưng ta mãi không dám nói. nên mới nói uyển chuyển là khuyên tướng quân tự lập.”
Mục đích của Lý Khánh An chỉ là nhắc khéo cho Nghiêm Trang hiểu, chứ hắn cũng chưa có ý định nói sâu về vấn đề này. Hắn thấy Nghiêm Trang đã hiểu, liền vội đánh trống lảng: “Tiên sinh ngày mai về Quy Tư thôi! Sáng mai ta có nói chuyện với Bùi Dư. đến chiều chúng ta cùng đi.”
Lúc Nghiêm Trang ra khỏi nha môn thì sắc trời đã muộn, hắn vội lên xe ngựa trở về nhà. Xa ngựa phóng như bây trong màn đêm. Lòng Nghiêm Trang dậy sóng mãi không bình yên được. Hôm nay cuối cùng hắn đã biết, hóa ra Lý Khánh An cũng có dã tâm. Đấy cũng là điều hắn mong đợi bấy lâu nay.
Sau khi quân Hàn Hải chủ lực đã theo Thôi Càn Hữu đi bắc phạt, hậu phương chỉ còn chưa đến hai ngàn người lưu giữ. do phó sử Bộc Cổ Hoài Ân thống lĩnh. Mấy ngày nay, Bộc Cổ Hoài Ân tâm trạng thồn thức bất an. Hắn nghe được một tin. vợ của đội chính Triệu Tinh đã đến Toái Hiệp tố cáo tội trạng hắn. Điều hắn sợ nhất cuối cùng đã xảy ra. Hắn không ngờ sự tình lại diễn ra căng thế. vốn dĩ việc dùng tiền mua chức trong quân đội đã có bao nhiêu lâu. hắn cũng lấy làm bình thường hóa. Hắn vốn nghĩ An Tây cũng như thế, nên đầu năm báo cáo công đức thăng chức, hắn đã sai tên tâm phúc Tư Mã Diêu Quảng gom tiền khắp nơi. Trước sau hắn thu được bốn vạn quan, giúp hắn đầy túi một phen.
Bộc Cổ Hoài Ân thăng quan không thành, nên đành phải thỏa mãn thất vọng trong lòng bằng tiền tài. Nhưng qua lần phát tài phen này, hắn mới biết tiền hóa ra lại rát tay thế này? Hắn không biết là lúc Cao Tiên Chi tại nhiệm kỳ thì đã nghiêm cấm quân An Tây mua quan bán chức. Đến khi Lý Khánh An đến đây. hắn lại càng đưa điều lệnh này lên cấm lệnh số một.
Bộc Cổ Hoài Ân sau này cũng hiểu được điều này, nhưng tiền đã đến tay, hắn cũng chả thể hoàn về. Đấy là điều không thể. nên đành phái liều mình che giấu việc này. Mắt thấy việc này qua đi đã một tháng hơn. sự tình có vẻ cũng dần lắng xuống, nhưng vợ Triệu Tinh đột nhiên đi cáo trạng vạch trần sự việc ra.
Mấy ngày liền. Bộc Cổ Hoài Ân sống trong nơm nớp lo sợ. Chiều ngày hôm đó, hắn vừa từ bên ngoài tuần tra trở về, vừa vào đến đã thấy có gì không ồn. Lúc này, một thân binh phóng đến khẽ bẩm báo: “Tướng quân. Toái Hiệp giám tra sứ đã đến. ”
Tai hắn kêu lùng bùng, điều hắn lo lắng cuối cùng đã diễn ra. Hắn vội hỏi: “Lý Khánh An cũng đến rồi ư?”
“Chưa thấy đến!”
Nghe thế, tim Bộc Cổ Hoài Ân mới dịu lại phần nào. chỉ cần Lý Khánh An không đến. sự tình sẽ không tồi tệ đến thế. Hắn nhanh chân bước vào đại doanh, vừa đi vừa hỏi: “Tổng cộng có bao nhiêu người đến?”
“Có năm người, đều là quan văn quân đội.”
Trong lúc nói chuyện, hắn đã đi đến cửa của một đại trướng vừa dựng xong. Từ cửa trại, hắn có thể nhìn rõ tình hình bên trong. chỉ thấy bên trong có đặt năm chiếc bàn thấp. Trên bàn đặt đầy giấy tờ, Tư Mã Diêu Quảng đương hướng lưng ra ngoài, đang ngồi giải thích điều gì đấy với người đang ngồi.
Bộc Cổ Hoài Ân ho mạnh một tiếng rồi đi vào. Mấy người cũng đứng dậy, Diêu Quảng thấy hắn đi vào, mắt đầy bàng hoàng nhìn hắn cầu cứu. Bộc Cổ Hoài Ân chẳng đếm xia gì. hắn đã định hết rồi. cùng lắm để Diêu Quảng chịu tội thay mình. Hắn không phải cũng đã nhận những hai ngàn quan tiền sao?
“Năm vị. xin hỏi các vị đến từ nha môn nào?”
Trong năm người giám tra viên, đứng đầu là một nam tử trung niên, hắn chắp tay nói: “Tại hạ Tưởng Ung. là giám sát thự thự chính, phụng mệnh Lý đại tướng quân đến điều tra nguyên nhân cái chết của đội chánh Triệu Tinh, xin Bộc Cổ phó sứ phối hợp.”
Nói xong, năm người họ cùng rút ngân bài ra đặt trên bàn. Tưởng Ung còn đưa thủ lệnh của Lý Khánh An cho Bộc Cổ Hoài Ân.
Trong lòng Bộc Cổ Hoài Ân cười lạnh. Thi thể của Triệu Tinh đã bị hủy từ lúc nào, thê tử của hắn đến An Tây chẳng qua mang một cái quan tài rỗng đi. Như thế thì liệu có thể điều tra được gì? Nghĩ thế, hắn nhìn nhìn thủ lệnh xong liền nói: “Ta xem việc này không cần phải điều tra. ta có thể chứng minh. Triệu Tinh là do uống rượu say té xuống vực mà chết. Nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ. nếu không tin. có thể tìm đồng đội hắn để hỏi ắt hiểu. Cũng chẳng cần giấy tờ chi, người đâu! Mang đống giấy tờ này xuống.”
Mười mấy binh sĩ cầm giấy tờ đi đến. Tưởng Ung vội can ngăn: “Chờ đã!”
Hắn đi lên khom người thi lễ với Bộc Cổ Hoài Ân. “Bộc Cổ tướng quân, trong quân An Tây có quy định, giám sát sứ có quyền quyết định tất cả các hình thức điều tra. bất kỳ ai cũng không được quyền can ngăn!”
Tuy hắn lễ tiết chu đáo, nhưng ngữ khí lại vô cùng cứng rắn. nói đến lúc sau cùng. khẩu khí của hắn còn Nghiêm Trang nói:
“Bất kỳ ai, dù là Bộc Cổ tướng quân đi chăng nữa. hay cả Diêu tư mã cũng có hiềm nghi phạm pháp. Ta đã cho tiến hành điều tra trọng điểm. Nếu không được phép của ta. bất kỳ ai trong Hàn Hải quân đều không được liên hệ với hắn. Và bất kỳ trong đây là bao gồm cả Bộc Cổ tướng quân.”
Bộc Cổ Hoài Ân tỏ ra bực bội, hắn chỉ tay nói: “Muốn điều tra thế nào thì mặc kệ các ngươi!”
Nói xong, hắn liền quay lưng bỏ ra ngoài. Vừa ra khỏi đại trướng. hắn đã thấp thoáng nghe Tưởng Ung nói: “Diêu tư mã. chúng ta tiếp tục. ta muốn nghe ngươi giải thích về danh sách người đề bạt thăng chức ngươi đã căn cứ theo quy định gì?”
Bộc Cổ Hoài Ân bước nước đại về đến lều của mình, trong lòng hắn rối bời. Tuy Lý Khánh An không đến. nhưng sự tình đã cũng phát triển đến nước xấu nhất. những tên giám sát sứ này hiển nhiên là đến vì vụ việc mua quan bán chức. Tên Diêu Quảng kia liệu có vì muốn bảo vệ Bộc Cổ Hoài Ân hắn mà nhận hết mọi tội? Điều này đương nhiên là không thể. Và cũng có thể nói, hắn sớm muộn gì cũng sẽ khai mình ra.
Lúc này, một thân binh phóng như bay vào lều báo: “Tướng quân, bọn họ đã bắt đầu tìm người theo danh sách rồi!”
“Cái gì!?”
Bộc Cổ Hoài Ân giật mình.đã bắt đầu nhanh thế ư? Hắn vội hỏi: “Tìm được bao nhiêu người rồi?”
“Hình như đã có hai mươi mấy người đi vào!”
Lúc này, lại một thân binh vào bẩm báo: “Tướng quân, một chi quân đội từ Toái Hiệp đã đến phía đông huyện Kim Mãn. khoảng ba ngàn người. ”
“Tướng quân.lại có một nhóm điều tra viên thứ hai chừng mười người đã đến. và còn dẫn theo ba trăm tướng sĩ. đã đi vào doanh.”
Từng tin xấu cứ nối tiếp nhau khiến Bộc Cổ Hoài Ân bàng hoàng trợn tròn mắt. nhất là tin quân đội đã đến gần như cắt đứt một hi vọng của hắn. Làm thế nào đây? Hắn nên làm thế nào đây?
Bộc Cổ Hoài Ân lúc này nhao nhao như con kiến trong chảo dầu. hắn khoát tay đi qua lại trong đại trướng. Lúc này trán hắn đã vã đầy mồ hôi. Hắn biết mức độ nghiêm trọng của việc này, Lý Khánh An đã biết hết hành vi của hắn. nên mới phái binh đến. Và hắn cũng biết, Lý Khánh An tuyệt không dung tha cho hắn. Lý Khánh An vì muốn đoạt quân Sóc Phương.nhất định sẽ thừa cơ giết hắn diệt khẩu. Chạy! chỉ còn bỏ chạy! Đây là con đường sống duy nhất của hắn. nhưng hắn có thể đi đâu được đây?
Lúc này, ngoài trướng xuất hiện một giám tra sứ. theo sau lưng người này là hai mươi mấy binh sĩ vừa đến. Giám tra sứ chấp tay nói với hắn: “Bộc Cố tướng quân, xin hãy đi cùng ta. đến phiên tướng quân rồi.”
“Ta biết rồi, ta sẽ lập tức đến ngay.”
“Không được, xin tướng quân lập tức đi theo ta!”
Một thân binh mà Bộc Cổ Hoài Ân ẩn bên nghe lén bên ngoài bước nhanh đi vào, thủ thỉ vài lời bên tai hắn: “Diêu Quảng đã hoàn toàn khai hết, thuộc hạ nghe nói hắn đã khai việc tướng quân đã lấy năm vạn quan tiền.”
“Đủ rồi!”
Bộc Cổ Hoài Ân phen này quyết đánh liều, hắn bỗng rút kiếm ra xong lên chém giám tra sứ. Giám tra sứ không kịp tránh, bị hắn chém ngay một nhát ngang xương đòn. thảm thiết rú lên một tiếng rồi ngã lăn xuống. Các binh sĩ đều kinh hãi. lần lượt rút đao. Bộc Cổ Hoài Ân hét