Trung sách của Cao Thượng cũng không đến nỗi tồi. dùng hai vạn người giả làm chủ lực xuất phát lúc đêm để lừa đối phương, để giành thêm một ngày thời gian. Mà cách tính thời gian của hắn cũng rất chuẩn xác, qua sông tại Diên Thủy thì chí ít bọn họ cần ba ngày, còn đến huyện Diên Phúc phương bắc để qua sông, sáu vạn người chỉ cần một ngày rưỡi là có thể qua sông toàn bộ. Tuy sẽ tồn thất hai vạn quân, nhưng có thể giữ lại chủ lực. Hơn nữa không chừng Điền Càn Chân có thế đánh một trận đẹp, giết địch ba ngàn, nên có thể nói đây là một diệu kế, đặt ở đội quân thông thường vẫn có thể áp dụng được.
Nhưng có điều Cao Thượng quên mất một điều, đội quân họ đang đối diện không phải là quân đội thông thường của Trung Nguyên, mà là quân An Tây. Quân An Tây có đội xích hầu mạnh nhất của Đại Đường, và đồng thời cũng là đội kỵ binh mạnh nhất quân Đường, cả chiến mã cũng là những con tuấn mã ưu tú nhất của Á Rập và Đại Uyên (*Yavana), có thể truy đuổi đường dài với tốc độ nhanh nhất và cao độ nhất.
Khi hành động của An Lộc Sơn vừa tiến hành chưa được một canh giờ thì Lý Khánh An đã lập tức nhận được bồ câu đưa thư của năm đội xích hầu. tường tận báo cáo lại tình hình Điền Càn Chân xuất kích cùng An Lộc Sơn rút quân về phía bắc. Trong đó có một đội xích hầu thậm chí còn nhìn thấu được ngụy trang của Điền Càn Chân, nói bọn chúng chỉ có khoảng hai vạn người.
Trong đại trướng. Lý Khánh An đương thương thào đối sách khẩn cấp cùng các tướng lĩnh cấp cao. Hắn một tay cầm đèn dầu. soi tìm cẩn thận cái bến càng có thể sang sông ờ phía bấc trên bản đồ.
Trung lang tướng Lỗ Song Hoàn một bên đứng giàng giải tình hình của khu vực. Hắn là người Diên Châu, rất quen thuộc với vùng Hoàng Hà này. Hắn nói: “Hoàng Hà phía bắc tuyến Quan Nội đều nằm trong Quan Phổ đại hạp cốc. nơi có thể vượt sông không nhiều, và nơi dễ dàng để qua sông chính là vùng ngã ba sông Hoàng Hà, không những đường xa mà còn khó mà điều được thuyền, nên khà năng không lớn. Vậy ngoài bến Diên Thủy thì chỉ còn bến Diên Phúc mà thôi, chỉ có hai nơi này, hơn nữa bến
Diên Phúc do bề ngang sông hẹp, thời gian qua lại của thuyền sẽ được rút ngắn, nên việc vượt sông tại bến Diên Phúc lại càng dễ dàng hơn. ”
Lúc này, Lý Khánh An đã ý thức được sự gấp rút phải trờ về phương bắc của An Lộc Sơn. rất khả nãng tin tức kỳ binh An Tây vào Hà Bắc đã đến tai hắn. nên hắn mới phải vội vã phải rút quân như vậy. Hơn nữa từ việc họ bỏ cả xe lâu. lương thảo thì thấy họ càng vội vàng hơn. cho nên chắc sẽ không đi nơi quá xa để sang sông. Vậy khả năng lớn nhất chính là bến Diên Phúc.
Đèn dầu trên tay Lý Khánh An dời đến vị trí bến sông Diên Phúc huyện, hắn chăm chú nhìn vào khu vực này một hồi nói: “Mặc cho An Lộc Sơn từ đâu vượt sông, chúng ta cũng đều phải hỏa tốc đuổi theo!”
“Điền Chân tướng quân!”
Điền Chân một bước đi ra. chấp tay nói: “Có mạc tướng!”
“Ngươi dẫn đội một quân Toái Hiệp, và cũng giả làm chủ lực trú thù đại doanh, đừng có tác chiến với bọn chúng, chi dùng cung tiễn và nỏ đối phó là được, đợi ta xử tên An Lộc Sơn xong mới quay đầu lại xử bọn chúng.”
Lý Khánh An lập tức hạ lệnh: “Truyền lệnh của ta xuống, sáu vạn người còn lại lập tức lên ngựa. khinh trang xuất hành, mang theo lương khô đủ trong ba ngày rồi lập tức xuất phát!”
Cửa doanh trại An Tây quân đại mở, trong bóng đêm. sáu vạn quân An Tây như nước vỡ bờ ùa khỏi đại doanh, phóng về phía tây bắc.
“Hãy dốc sức đuổi cho ta. trong một ngày một đêm phải đuổi kịp An Lộc Sơn!”
Trong thời khắc quân An Tây và quân Phạm Dương tiến hành cuộc so tài cuối cùng. Trường An cũng xảy ra một loạt các đại sự. Lý Dự cuối cùng cũng hạ thủ với Dương gia. ngoài Lân Đức điện Đại Minh cung. Thôi Ngưng Bích mới được phong quý phi không lâu đang quỳ trước điện không chịu đứng dậy. Thôi Ngưng Bích là con gái của chị hai Dương Ngọc Hoàn- Hàn Quốc phu nhân Dương Ngọc Bội, mấy năm trước Lý Dự định cưới Độc Cô Minh Nguyệt không thành, mà lại được gán cho cưới Thôi Ngưng Bích làm thứ phi. Dù cho Lý Dự không thích người phụ nữ nếu theo vai vế thì đáng là dì mình này. nhưng theo lễ tiết, hắn sau khi lên ngôi vẫn ban tăng nàng địa vị theo đúng lễ tiết. Khi dì của nàng Dương Ngọc Hoàn xuất gia. bỏ đi phong hiệu quý phi. Lý Dự bèn đem vòng hào quang này đặt lên đầu Thôi Ngưng Bích, phong nàng làm Thôi quý phi.
Trong một năm qua Lý Dự vẫn rất khoan dung với Dương gia. Dương Quốc Trung vẫn là hữu tướng, mười mấy người con cháu Dương gia vẫn làm quan trong triều, chỉ vì Dương quý phi xuất gia mà hào quang mờ nhạt, họ cũng trở nên lặng lẽ hơn, nhưng dù thế Dương gia vẫn là một trong hào môn đại gia thành Trường An. Lý Dự vừa mới lên ngôi, nên duy trì ổn định của triều đình là một trong số sách lược quan trọng của hắn. nhưng cùng với việc hắn bị tù túng bởi vấn đề tài chính, chính thức giơ cao lưỡi đao đồ tể với tông tộc Lý thị đã nguy hại tới căn cơ thống trị của Đại Đường, lưỡi dao ấy đương nhiên cũng sẽ đồng thời nghiêng về phía các quyền quý có quan hệ mật thiết với tông tộc Lý thị, Dương gia chính là một trong số quyền quý xấu số ấy. Và một phần cũng là vì điều kiện hữu thừa tướng mà Lý Khánh An đặt ra.
Thôi Ngưng Bích quỳ trước thềm ngoài điện đã gần một canh giờ, thân thể yếu ớt của nàng cùng sắc mặt trắng bệch, chiếc váy sáu mảnh rộng rãi mặc trên người nàng lại càng nom không hợp. Khác với nhưng cô gái đầy đặn hồng hào của Đại Đường, nàng trông như một cây giá đỗ gầy gò.
Lúc này, trong lòng Thôi Ngưng Bích đầy bi ai, sự bi ai này không phải vì tối qua mẫu thân nàng đã thỉnh cầu nàng đi cầu tình với hoàng thượng, mà là vì hôn nhân của nàng, chẳng qua là một cuộc hôn nhân tuyệt vọng mà thân bất do kỹ. Nàng đến nay vẫn chưa có con cái. không phải vì nàng không thể sinh đẻ, tuy sức khỏe hơi yếu, nhưng nàng vẫn là một người phụ nữ trưởng thành bình thường. căn bản vì nàng hoàn toàn không có cơ hội để được thụ thai.
Hắn đã không còn nhớ rõ lần trước đây nhất mà người chồng hoàng thượng mình đến sủng ái mình là lúc nào, ba tháng hay nửa năm.. .Nàng thấy mình chẳng khác nào nhưng phi tần bị thất sủng, chỉ duy một điều là họ phải sống trong Thái Cực cung điêu tàn ẩm ướt, suốt ngày phải trông chờ vào sắc mặt của hoạn quan mà sống, còn nàng tuy ở trong Lăng Ỷ điện nguy nga của Đại Minh cung, trên đầu vẫn đội mũ miện quý phi, nhưng trong lòng lại hiu quạnh, đau khổ.
“Điện hạ, thần thiếp cầu tình cho Dương gia!”
Thôi Ngưng Bích bất lực gọi từng tiếng, giọng nàng nho nhỏ yếu ớt cùng với thân hình tiều tụy nhỏ gầy của mình đến nỗi các cung nữ hoạn quan xung quanh cũng không nhẫn tâm. Đã có mấy cô cung nữ chạy lên đỡ nàng dậy khuyên giải: “Nương nương, đừng quỳ nữa. đứng dậy đi!”
Thôi Ngưng Bích nhẹ nhàng lắc đầu, gông xiềng nặng nề của cả gia tộc đang đè nặng lên vai nàng, nàng không đứng dậy nổi, “Tồn vong của cả Dương gia đều trông chờ vào con cả rồi đấy!” Đấy là lời mà mẫu thân nàng đã nói, gánh nặng tồn vong của cả gia tộc lúc này đang đặt hết vào người con gái yếu đuối này.
“Điện hạ. thần thiếp cầu tình cho Dương gia!”
Lý Dự lúc này ở trong Lân Đức điện, tiếng van nài của Thôi Ngưng Bích hắn không nghe thấy, cho dù có nghe thấy đi chăng nữa thì hắn cũng vờ không biết. Hắn đã quyết tâm hạ thủ với Dương gia, trước mặt hắn là cả một danh sách dài đằng đẵng. người đầu tiên là Dương Quốc Trung, thứ hai là Quang Lộc tự khanh Dương Kỳ, và còn Dương Tiêm, Dương Sử. Dương Thiết. Dương Tuyên, Dương Tình. Dương Chiêu, và còn đáng cánh quan trọng của Dương Quốc Trung như Lại bộ thị lang Lệnh Hồ Phi, Công bộ thượng thư Vi Kiến Tố, thượng thư hữu thừa Thôi Kiều, Binh bộ thị lang Đạt Hề Tuần... hơn ba mươi trọng thần. Những người này đều là đối tượng hắn phải tiêu diệt.
Diệt Dương thị gia tộc và Dương đảng là kế hoạch từ lâu của Lý Dự. chỉ vì Dương Quốc Trung và Kinh vương Lý Mạo quan hệ mật thiết khiến Lý Dự mưu cầu ổn định đánh chó cũng phải trông chủ nhân, mà nhẫn nhịn đến ngày hôm nay, nhưng giờ hắn không phải nhún nhường nữa. Mọi người đã trở mặt trắng trợn. Lý Mạo xuất binh Hán Trung, lại bị bức ép phải rút quân quay về khiến Lý Dự lại càng thêm tự tin.
Hắn vừa nhận được tin của trưởng tôn Trường Thụy, trong lúc dẫn quân chuẩn bị thanh tra một trang viên chiếm địa rộng lớn của Dương gia tại huyện Tân Phong đã bị hơn một ngàn trang đinh chống đối. Theo điều tra, trong trang viên có vài nhân vật lớn của Dương gia, họ từ chối đầu hàng, chỉ huy trang đinh tiến hành chống đối.
Lý Dự đã ý thức được công hạ trang viên này chính là mấu chốt để diệt Dương gia.
Hắn tối sầm mặt hạ lệnh: “Trước khi trời tối phải làm chủ được trang viên, ai dám chống đối binh sĩ nhất luật giết không tha!”
Cùng với lúc Lý Dự hạ lệnh. Thôi Ngưng Bích quỳ bên ngoài đã không còn trụ nổi, nàng yếu ớt rên rỉ. “Điện hạ. thần thiếp cầu tình cho Dương gia!” Vừa dứt lời thì ngất lịm trên thềm.
Trang viên Bạch Thủy huyện Tân Phong là một trang viên có chiếm địa rộng lớn. hơn ngàn khoảnh, nông dân của mười mấy thôn trang xung quanh đều trở thành nông hộ của nó. Tòa trang viên này là sản nghiệp của Dương Hoa Hoa. một phần là thọ lễ mà An Lộc Sơn đã tặng ả năm xưa. còn một phần là thành quả có được do ả cưỡng bức mua lại của nông dân năm xưa khi Dương gia còn thời hưng thịnh.
Lúc này lúa mạch đã gần đến thu hoạch, xung quanh đâu đâu toàn những thửa ruộng màu hoàng kim. nhưng trên ruộng lại lạnh lẽo không một bóng người. ngược lại. trên quan đạo phía tây của ruộng thì lại đứng đầy quan binh, ước chừng cũng có vài ngàn người.
ở góc tây bắc ruộng lúa mạch là dãy nhà kho bát ngát, bảy gian kho khồng lồ nối đuôi nhau, ở chính giữa kho chính là tòa tiểu lâu hai tầng màu xám. đó là nơi quản Lý của cả tòa trang viên này, mỗi vụ thu hoạch thu hạ. nông dân đều đến đây nộp thuế, và giao nộp tô điền cho quan phủ cho chủ nhân, còn chủ nhân của trang viên này có nộp lên cho triều đình hay không thì họ cũng chẳng biết được. Xung quanh kho là một tưởng rào cao vời được lát bằng đó tảng to, rất ư kiên cố.
Lúc này. trên tường rào đã đứng đầy người, bọn họ đều là trang đinh bảo vệ ruộng của Dương gia được hội tụ từ các trang viên khắp nơi. có hơn ngàn người. Trên tay mỗi người đều cầm đao, vác cung đối kháng quan binh. Cung và đao đều chỉ là vũ khí hạng nhẹ. không nằm trong hạng mục cấm của triều đình, dân chúng có quyền được sử dụng, vì thế các trang đinh vũ trang tồn tại vẫn nằm trong ranh giới giữa hợp pháp và phi pháp, thường nếu không ảnh hưởng đến thống trị của triều đình thì Đại Đường vương triều cũng mắt nhắm mắt mở không can thiệp.
Nhưng lần này lại khác, lần này trang đinh Dương gia công khai chống đối quan phủ, và tối qua đã đuôi quan viên đến thanh tra điền sản cùng hai trăm binh sĩ đi cùng đi,