Sau khi quân An Tây đánh bại quân Phạm Dương tại Tuy Châu lại lập tức trở về đại doanh, ở đấy còn có hai vạn đại quân của An Lộc Sơn, nhưng họ vừa đến Diên Châu thì gặp quân đội Điền Càn Chân đến chi viện. Được biết quân An Lộc Sơn đã bị đánh bại. Điền Càn Chân tự biết không địch lại nổi bèn dẫn quân đầu hàng Lý Khánh An. Đến nay, chín vạn đại quân vào Quan Nội Đạo của An Lộc Sơn xem như hoàn toàn bị diệt. Quân đội còn sống sót theo An Lộc Sơn trốn về Hà Đông không đến hai ngàn. Mấy người đại tướng của hắn ngoài Điền Càn Chân đầu hàng ra. Lý Nhật Việt bị bất sống, còn bọn Sử Tư Minh đều may mắn chạy về Hà Đông. Chín vạn đại quân trước sau bị giết chết là bốn vạn. ngoài ra đều đã đầu hàng quân An Tây. Nhưng trận chiến Tuy Châu quân An Tây cũng thương vong trên vạn. Lý Khánh An lệnh cho đại tướng nam Tế Vân ở lại giải quyết hậu sự. còn bản thân hắn dẫn ba vạn đại quân lại một lần nữa đồn binh tại Bình Cao huyện chờ đợi tin tức từ Trường An.
Huyện Trần Thương Phượng Tường, mười vạn quân Kiếm Nam đã đóng quân tại đây gần cả tháng trời, còn Quắc huyện ở bờ bên kia Vệ Hà thì có năm vạn đại quân của Quách Tử Nghi. Một bên còn lại, ngô Sơn huyện Lũng Hữu thì có năm vạn đại quân của Ca Thư Hàn. Ba đội quân này đều đang chực chờ lăm le nhau, nhưng lại không ai dám manh động. Tuy có yếu tố thực lực không đồng đều trong đó, nhưng một phần là do cục diện chưa rõ, mọi người đều chưa dám manh động.
Sáng sớm lúc trời còn chưa sáng hẳn. trong sương khói mù mở, một đội kỵ binh phóng như bay đến đi về hướng đại doanh quân Kiếm Nam ở hướng đông huyện Trần Thương. Trong đại doanh rất ư yên tĩnh, chỉ có binh sĩ trực qua đi tuần tra. Lúc quân Kiếm Nam vừa vào Quan Trung, mỗi ngày trời chưa sáng đã thức dậy thao luyện, nhưng từ khi Thục vương đến đại doanh, binh sĩ lại bất đầu biếng nhát. Tính cả ngày hôm nay, bọn chúng đã ba ngày không rèn luyện lúc sáng.
Trong đại trướng tại trung tâm đại doanh đèn vẫn sáng bừng, Cao Tiên Chi đã thao thức cả đêm. Hắn đứng trước bản đồ lẳng lặng suy tư điều gì đấy, trước mặt hắn là bản đồ Quan Nội. trên đấy cắm đầy các cây gậy đỏ. Hắn quan theo dõi đại chiến quân Phạm Dương và An Tây, vì thế mà hắn đã phái cả trăm quân xích hầu đến Quan Nội. rồi dùng bồ câu mang tin về báo cáo tình hình chiến sự. Tin tức của hắn thực tế chi trễ hơn thời gian chiến sự một hai ngày. sở dĩ Cao Tiên Chi cả đêm không ngủ là vì hắn phải phân tích tình báo các loại, để rút ra kết luận chiến tranh của hai quân đã đến thời khắc quyết định cuối cùng.
Đối với quyết chiến của hai đội quân. Cao Tiên Chi không nghĩ quân Phạm Dương có cơ hội chiến thắng. Đây cũng chẳng liên quan gì vấn đề tình cảm cá nhân, hắn chi nhắm vào việc mà phân tích. An Lộc Sơn phạm quá nhiều đại kỵ của binh gia. hắn quá do dự không quyết đoán khi quyết định chiến hoặc không chiến, phân tán binh lực, phao tin hoặc chúng mà cuối cùng lại làm tốn hại lại mình, đây sẽ là đòn đả kích mạnh đến sĩ khí binh sĩ. Hơn nữa về thực lực mà nói, Cao Tiên Chi cũng công nhận quân An Tây quá ưu tú. Hắn quá hiểu đội quân này, quân kỳ nghiêm mình, có thể chịu thương chịu khó, hơn nữa biểu hiện của Lý Khánh An cũng rất xuất sắc. Một tiểu binh thú bảo năm xưa mà mình đã một tay đề bạt. cuối cùng lại dẫn quân An Tây đánh bại người Đại Thực, đuổi người Đại Thực qua khỏi sông Amul. Trong lòng Cao Tiên Chi hiểu hơn ai hết. đây là cả một thành tựu đáng gờm. Dù cho hắn rất đố kỵ với Lý Khánh An. nhưng hắn không thể không thừa nhận. Lý Khánh An quả thật đã làm tốt hơn hắn.
Cao Tiên Chi lại nhìn nhìn tình báo vừa nhận được, An Lộc Sơn đã rút quân về bắc. Cao Tiên Chi lập tức nhạy bén rút ra kết luận An Lộc Sơn định đánh vào việc chênh lệch thời gian để vượt sông tại Tuy Châu. Hắn không khỏi thời dài một tiếng, không biết ai đã cho An Lộc Sơn cái chủ ý này, người này thật đúng là chăng hiếu An Tây quân. Điều Cao Tiên Chi tiếc nuối nhất chính là năm xưa lúc rời An Tây đã không mang theo một đoàn chiến mã. Sau khi đến Thục trung hắn mới phát hiện, chiến mã Ba Thục căn bản không thể nào sách bằng chiến mã của Tây Vực. Chiến mã An Tây dù là tăng tốc xông trận hay chạy đường dài đều khỏe như nhau, nhất là Lý Khánh An đã nhiều lần đánh bại người Đại Thực, nhất định sẽ thu thập được càng nhiều chiến mã ưu tú từ phương tây hơn nữa. An Lộc Sơn hiển nhiên không nghĩ đến nhân tố này, nên hắn bèn vội vã quyết định sẽ rút quân về Tuy Châu. Đã thế. hắn còn cho chia quân ra làm hai đội. Cao Tiên Chi đã có được phán đoán sơ bộ. quân An Tây nhất định có thể đuổi kịp An Lộc Sơn và còn đại thắng.
Cao Tiên Chi ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, trời sắp sáng rồi, hắn lại một lần nữa thôi thúc thân binh nói: “Ngươi mau đi xem xem. sao giờ vẫn chưa có tình bảo đưa đến?”
Hắn vừa dứt lời thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã. và một thân binh bẩm báo bên ngoài: “Bẩm Cao soái, có tình báo khẩn cấp!”
Thân binh giơ cao ống thư tình báo chạy như bay vào đại trướng. Cao Tiên Chi vừa nhận ống thư đã vội vã rút nó ra. chỉ một chốc sau. hắn thở khẽ một tiếng. Quả nhiên như hắn dự đoán, quân Phạm Dương đại bại, cơ hồ là toàn quân bị diệt. An Lộc Sơn thì may mắn trốn thoát.
Hắn lắc lắc đầu. xong bèn lập tức hạ lệnh: “Hãy mau đi mời vương gia đến chỗ này của ta.”
Dừng lại một lúc. hắn lại nói: “Không! Ta sẽ đích thân đi gặp vương gia!”
Hắn chi đơn giản chuẩn bị lại chút ít lại vội vàng chạy về hướng vương trướng cách đấy không xa. Vương trướng của Lý Giao khác với các đại trướng khác, nó được tô hợp lại bởi hai mươi mấy đại trướng độc lập, đều là trướng da cừu. ở giữa được nối lại bằng chỉ vàng, nên mỗi độ nắng lên chiếu vào lại càng lấp lánh chói mắt. Thục vương Lý Giao lần này từ Đô Thành đến đây đã dẫn theo hơn năm trăm tùy tùng, chi xe lâu hạng nặng các loại đã hơn ngàn, và còn dẫn theo ba mươi mấy người thê thiếp của mình. Trong đại trướng được trang hoàng tráng lệ không khác gì hoàng cung. hoàn toàn trái ngược hẳn với đại trướng giản dị của Cao Tiên Chi.
Lý Giao cao ngạo dâm loạn Cao Tiên Chi không nói được gì. dẫu sao hắn là thân vương Đại Đường. lại là Ba Thục chi chủ. nhưng Cao Tiên Chi cực bất mãn với việc sau khi Lý Giao đến đã cho lệnh phế truất buổi tập luyện lúc sáng. Thật ra Cao Tiên Chi cũng có nghe nói một số nguyên nhân. Nghe nói hai ái thiếp của Lý Giao bị mắc chứng khó ngủ, vào đêm thì không ngủ được, chỉ có thể ngủ được vào lúc trời gần sáng. Hay nàng thường phàn nàn là quân sĩ thao luyện buổi sáng làm ồn đến giấc ngủ của các nàng. Chỉ tiếc là Cao Tiên Chi không phải là Tôn Vũ Tử. hắn không thể lôi hai ả nữ nhân họa thủy này ra ngoài được, nên đành phải ngậm ngùi nuốt vào bụng. Đồng thời, hắn cũng thầm thấy may thay, may mà mình không gả con gái làm thứ phi cho tên vương gia này, nếu gả cho người như thế thì chẳng khác nào hủy hạnh phúc cả đời của con mình, chi bằng cứ để Vụ Nương tự do tự tại đi theo mình suốt đời.
Cao Tiên Chi đi đến trước vương trướng nói với thị vệ đang đứng gác: “Ngươi đi vào chuyển lời với vương gia. nói ta có việc cầu kiến!”
Thị vệ có phần khó xử nói: “Cao soái không biết, tối qua vương gia giữa đêm mới ngủ. bây giờ đi gọi vương gia. vương gia sẽ nổi giận. Bọn tỵ chức không dám đắc tội!”
“Chết tiệt!” Cao Tiên Chi nổi giận đùng đùng: “Không nhẽ ta không biết sao? Ta có đại quân cơ cực quan trọng. nếu nhỡ đại sự, các ngươi hãy mang đầu đến gặp ta!”
Thị vệ thấy Cao Tiên Chi nổi giận vội vàng chạy đi. Một lát sau. hắn lại mếu mặt quay lại nói: “Cao soái, vương gia mời người đi vào!”
Cao Tiên Chi bước nhanh đi đến trước trướng, hai người tỳ thiếp của Lý Giao ra dấu tay mời hắn đi vào. Hắn vừa vén màn đã nghe mùi son phấn sáp thơm ập đến. Cao Tiên Chi do dự một lúc, nếu là lúc thường hắn vạn vạn sẽ không vào, nhưng giờ tình thế nguy cấp, nên đành đánh liều xông vào.
Trong trướng được trải lớp thảm lông dày, xung quanh treo đầy có tấm vải Thục cẩm hoa lệ cùng bày đầy các loại ngọc khí bình sử đắt tiền. Lý Giao lúc này đã dậy, trên ngoài khoát một chiếc áo trung y màu trắng, ngồi bàn chân trước gương đồng cùng hai thị thiếp mặc xuân y mỏng cánh đang chậm rãi chải tóc cho hắn hai bên. Cao Tiên Chi thầm lắc đầu, đây là quân doanh mà Thục vương làm thế thì có phần quá đáng. Hắn bước nhanh lên trước, khom người thi lễ nói: “Cao Tiên Chi tham kiến vương gia!”
Lý Giao khoát khoát tay, “Cao soái không phải khách sáo.”
Lý Giao năm nay vừa hơn ba mươi, da hắn trắng trẻo, mày dài mắt nhỏ trong có vài phần thanh tú. Hắn là con trai thứ mười ba của Lý Long Cơ. trong số các con của Lý Long Cơ hắn được tiếng là giỏi võ dũng cảm. nhưng sau khi nắm quân Ba Thục trong tay cuộc sống của hắn lại ngày càng sa đọa. Làn da vốn hơi ngâm đen cũng được nuôi dưỡng thành trắng nõn mịn màng hẳn. Và hắn cũng trở nên dã tâm hơn. mỗi ngày nằm mơ hắn cũng thấy mình trở thành cửu ngũ chi tôn của Đại Đường. Lần này xuất quân Quan Trung rất rõ ràng là đang nhắm vào ngôi vị hoàng đế mà đến. Sau khi được phụ hoàng hứa hẹn. dã tâm của hắn lại càng bành trướng hơn.
Lý Giao liếc sang Cao Tiên Chi, thấy hắn đầy vẻ lo lắng bèn cười nói: “Cao soái có việc gì khán cấp vậy?”
Cao Tiên Chi thở dài nói: “Vương gia có lẽ không biết, Lý Khánh An đã đại bại quân An Lộc Sơn tại Tuy Châu, quân Phạm Dương toàn bộ bị diệt!”
“Cái gì?”
Lý Giao bàng hoàng thốt lên, hắn cơ hồ có phần không tin nổi vào tai mình: “ngươi nói là quân Phạm Dương toàn quân bị diệt ư?!”
Cao Tiên Chi gật gật đầu. “Theo tin xích hầu của ta, An Lộc Sơn may mắn chạy về được ra, chín vạn đại quân còn lại toàn bộ bị mất sạch!”
Lý Giao nghe mà chưng hửng, mãi một hồi hắn mới phản ứng lại. Cao Tiên Chi lại tiếp tục nói: “Lý Khánh An nếu như đã có thể tiêu diệt quân An Lộc Sơn thì mục tiêu tiếp theo của hắn sẽ chắc chắn là Quan Trung, vương gia, nếu như ta đoán không sai, Lý Dự nhấn định sẽ lệnh cho hắn quay sang đối phó chúng ta. Vương gia, tình thế nguy cấp, xin vương gia sớm định đoạt. ”
“Việc này...”
Lý Giao lòng rối bời, hắn khoát khoát tay, lệnh hai ty thiếp đi xuống, mình hắn đứng lên đi qua lại trong trướng. Kỳ thực Cao Tiên Chi đã có đối sách, nhưng hắn không có nói gì. chỉ lặng lẽ đợi Lý Giao đưa ra quyết định. Hắn rất ư hiểu vị vương gia này. tên này rất ư độc đoán chuyên quyền, trước khi hắn bó tay chịu thua lên tiếng hỏi mà mình chủ động nói, thì dù có là lương sách trời cho đi chăng nữa, ừ thì hắn có thể chấp nhận, nhưng sau khi sự việc kết thúc hắn sẽ mãi canh cánh trong lòng, và hơn nữa về sau còn vì thế mà đi bới lông tìm vết cắc cớ trong các sự việc khác, chỉ tổ rắc rối!
Lúc này, bên ngoài trướng bỗng có tiếng bẩm báo: “Bẩm điện hạ và Cao soái, Lũng Hữu quân tại Ngô Sơn huyện đã có dị trạng, đang có dấu tích tiến về phía đông.”
“Tên