Cùng với sự tuyên đọc của Thôi Húc, tiếng bàn tán của quan viên phía dưới càng lúc càng lớn tiếng, làm cho Điện trang Giám sát Thị ngự sử không thể không lớn tiếng kêu to: “Xin im lặng! Im lặng!”
Nhưng im lặng chỉ trong nháy mắt, âm thanh lại trở nên ồn ào, việc nhậm mệnh lần này quả thật là nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người, đương nhiên, cũng có sự nhậm mệnh không có tranh luận.
Trong tất cả nhậm mệnh thì Kinh Triệu doãn không có tranh luận nhất, Thái thường Thiếu khanh vốn dĩ là quan chức không thấp, còn Vương Dư là đệ đệ của Vương Củng; hắn thăng làm Kinh Triệu doãn, quan chức tuy cao hơn, nhưng thực quyền lại ít hơn, xem như có mất có được, không ai đố kỵ hắn.
Tiếp theo là nhậm mệnh Binh bộ Thị lang tranh luận cũng không lớn, Miêu Tấn Khanh vốn dĩ là thâm niên lão làng, giỏi giang tháo vát, thanh danh nổi tiếng, vào năm đầu Lý Dự chấp chính, hắn đã được Lại thị điều làm Hộ bộ Thị lang, nhưng do Lý Dự ở hoàng trang xảy ra chuyện, lệnh điều này chưa kịp phê chuẩn, cuối cùng đã trở thành án phế, còn bây giờ lại nhậm mệnh lại hắn làm Binh bộ Thị lang, trên thực tế là giáng đi nhậm mệnh của hắn, mọi người đều phục, mấu chốt là nhậm mệnh của Công bộ Thị lang và Thượng thư Hữu thừa, nhất là nhậm mệnh của Thượng thư Hữu thừa, quả thật đã dấy lên sự xáo động to lớn trong đại thần cả triều.
Nguyên Tải tuy là tiến sĩ năm đầu Thiên Bảo, nhưng cuối năm ngoái mới được thăng làm Quan Trung tào vận sứ, chưa tào vận qua một thạch lương, bây giờ lại được thẳng làm Công bộ Thị lang, tốc độc thăng quan nhanh đến không thua Dương Quốc Trung năm xưa, rất nhiều người đều biết gốc gác của hắn, chẳng qua là bà con thân thích của hoạn quan Lý phủ Quốc tâm phúc của Lý Hanh? Kiến người ta trong lòng không phục.
Còn Vương Duy thăng chức làm Thượng thư Hữu thừa lại càng khiến người ta khó chấp nhận, Vương Duy tuy thi danh nổi tiếng, nhưng hắn lại là một quan viên dưới mức tiêu chuẩn, chiếm vị trí của cấp sự trung, lấy bổng lộc của triều đình, nhưng lại không hề hỏi han gì đến chính vụ, chạy đi ẩn cư rồi, Môn hạ tỉnh cũng cực hiếm nhìn thấy bóng dáng của hắn, người như vậy nên xóa tên mới bình thường, nhưng lại thoáng chốc thăng chức cao, làm cho vô số người sửng sốt mà tròn xoe cả mắt.
Vô số ánh mắt phút chốc đồ dồn về phía Môn hạ tỉnh, Vương Duy hôm nay cũng đã thượng triều, có lẽ không ngờ rằng mình lại trở thành nhân vật tiêu điểm, hắn trông có vẻ có chút thất thần, đang cân nhắc mấy câu thơ đắc ý chợt có được, hắn không nghe thấy tuyên đọc của Thôi Húc.
Vương Duy đột nhiên thấy vô số người nhìn về phía mình, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, Trung thư Xá nhân Đậu Hoa bên cạnh thấp giọng nói: “Ma Cật huynh, chúc mừng huynh nhé!”
Vương Duy hơi sửng người, bên cạnh lại có người nói: “Huynh được nhậm mệnh là Thượng thư Hữu thừa.”
Tim Vương Duy đập lên thình thịch, mình tại sao lại trở thành Thượng thư Hữu thừa rồi? Vừa chuyển niệm, hắn bèn hiểu ra, đây chắc chắn là do Lư Hoán tiến cử, hắn từng viết thư xin Lư Hoán giúp đỡ, điều mình rời khỏi Môn hạ tỉnh, vốn cứ nghĩ sẽ điều vào những bộ môn giáo dục như Sử quán, Quốc tử giám v.v.., Thậm chí là không hề nghĩ tới mình sẽ thăng chức cao, lại càng không nghĩ đến có thể đảm nhận yếu chức Thượng thư Hữu thừa như vậy, trong lòng hắn âm thầm cảm kích không thôi.
Đúng lúc này, trên đại điện truyền đến tiếng chất vấn nghi ngờ căm tức của một người: “Ty chức xin hỏi Chính sự đường, Vương Duy đức độ tài cán gì, lại có thể xuất nhiệm yếu chức Thượng thư Hữu thừa.”
Mọi người cùng nhau quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy trong đội ngũ của Ngự sử đài đi ra một người, thân hình thấp bé, da dẻ đem nhẻm, chính là Ngự sử Trung thừa Thôi Khí, Thôi Khí là cháu trai của Thôi Hoán, Thôi Hoán không tiện ra mặt, bèn sai cháu trai đứng ra nổi loạn.
Sự nổi loạn của Thôi Khí làm cho đại điện ồ lên kinh ngạc, nét mặt của Vương Duy lại càng đó lên bừng bừng, sự chất vấn của Thôi Khí quá chua ngoa, nhưng rất nhiều người đều hiểu rõ, Thôi Khí là cháu của Công bộ Thượng thư Thôi Hoán, cũng là cốt cán của giám quốc đảng, hắn ra mặt chất vấn, có nghĩa là sự giao phong giữa hai đại phái hệ của triều đình đã được mở màn.
Lý Khánh An ra hiệu mất với Bùi Mân, Bùi Mân bèn đi ra điện ứng đáp nói: “Lời nói của Thôi trung thừa thật đáng kinh ngạc, Vương Duy là thi đỗ trạng nguyên năm Khai Nguyên thứ chín, thi danh nức tiếng Đại Đường, học vấn và tài trí tin rằng chúng ta đều không thể bì được với hắn, luận về sự già dặn trong tư cách, dưới tứ phẩm cũng không có mấy ai có thể sánh vai với hắn, lúc Trương Cửu Linh làm tướng, hắn bèn đã xuất nhiệm Hữu thập di kiêm Giám sát ngự sử, Thôi trung thừa lúc đó e là còn đang ngồi trên ghế học đường của gia tộc chứ nhỉ? Năm Khai nguyên hai mươi lăm, Vương Duy bị Trương Cửu Linh liên lụy bị giáng làm Hà Tây tiết độ phán quan, và sau này lại nhậm chức Điện trung Thị ngự sử, từ từ tích lũy chức quan đến cấp sự trung, ở trong triều và địa phương làm quan đã ba mươi mấy năm, không lẽ hắn ngay cả Thượng thư hữu thừa tứ phẩm cũng không có tư cách đảm nhiệm ư?”
Bùi Mân nói có căn có cứ, phản bác đến Thôi Khí mặt lúc đó lúc trắng, hắn vẫn không chịu phục nói: “Tuy nói là nói như vậy, nhưng hắn bắt đầu từ năm Thiên Bảo thứ mười một đã xa lánh chính vụ, trong triều không thấy bóng dáng hắn, trên sớ tấu không thấy sự phê bác của hắn, hắn thân làm mệnh quan triều đình, lại chạy đi ẩn cư chốn phong cảnh, ăn lộc của quân, nhưng lại không làm việc đàng hoàng, xin hỏi tướng quốc, thứ thái độ làm quan này đức độ ở chỗ nào? Chính tích không thấy, nhưng lại được thăng chức cao, xin hỏi làm sao để kẻ dưới phục tùng được?”
“Thôi trung thừa lời này có chút thiên lệch rồi!”
Lần này là Lý Khánh An đích thân đứng ra, hắn gật đầu cười nói với mọi người: “Có quả này tất có nhân kia, Vương Duy quả thật là ẩn cư chốn lam điền, nhưng hắn tại sao lại phải ẩn cư lam điền? Thân là cấp sự trung, tại sao không từ quan mà rời khỏi? Hắn làm quan hơn ba mươi năm cần cù mẫn cán, tại sao ba năm này lại biếng nhát như vậy? Những nguyên nhân này mọi người đã từng nghĩ đến chưa, thật ra nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn xử sự chính trực, liên tiếp phản bác ba đạo ý chỉ phác thảo của Dương Quốc Trung, đắc tội với Dương Quốc Trung, nhưng hắn lại không chịu cúi đầu trước Dương Quốc Trung, bị ép bất đắc dĩ, chỉ đành nấp vào núi sâu, mãi cho đến khi Dương Quốc Trung không còn nữa, hắn mới dám ra ngoài lại, thân làm thần nhân không cúi đầu trước quyền quỹ, kiên trì nguyên tắc không thay đổi, ta cho rằng đây là phong cốt của Vương Duy, giống như giám quốc điện hạ của chúng ta, không phải cũng ở Trường An nửa ẩn nửa cư nhiều năm sao? Tại sao Thôi trung thừa lại không đàn hạch thêm?”
Nói xong, Lý Khánh An mắt liếc xéo Lý Hanh một cái, ánh mắt nửa đùa nửa thật, câu nói cuối cùng của Lý Khánh An, làm cho trong đại điện lặng ngắt như tờ, ai cũng không ngờ rằng, Lý Khánh An lại lôi cả Lý Hanh vào đây.
Lý Hanh sắc mặt âm trầm, cực kỳ không vui nói: “Triều đường là nơi nghiêm túc, đàn hạch bất bình là bổn phận và chức trách của Thôi trung thừa, đại tướng quân hà tất phải cố ý mỉa mai bỡn cợt như vậy?”
Lý Khánh An cũng cười lạnh một tiếng nói: “Ta đều không phải là đang bỡn cợt mỉa mai Thôi trung thừa, mà là đang chất vấn Thôi trung thừa, tại sao có người vị cao vượt quyền làm trái luật ở trước, hắn không đàn hạch, lại chằm chằm vào một cấp sự trung ngũ phẩm? Không là bổn phận và chức trách của hắn cũng là có sự lựa chọn hay sao?”
Không khí trong triều đường lúc này gần như ngưng đọng lại, sự truy vấn sát khí đằng đằng của Lý Khánh An làm cho rất nhiều người đều căng thẳng đến mức không dám ngẩng đầu lên, mọi người đều hiểu rõ, sự phản kích của Lý Khánh An cuối cùng đã đến, người vị cao mà hắn nói không là Lý Hanh, cũng là nhóm người Vương Củng.
Mặt Vương Củng nhất thời biến sắc, hắn đã lờ mờ đoán được Lý Khánh An sắp lấy việc gì để gây loạn, hắn tiến lên một bước, kín đáo khuyên giải: “Đại tướng quân xin đừng nói lãng sang đề tài khác, bây giờ là đang nói việc nhậm mệnh Thượng thư Hữu thừa, tuy chính sự đường đã biểu quyết thông qua nhậm mệnh, nhưng thân là Ngự sử Trung thừa, Thôi trung thừa có quyền lực chất vấn điểm đáng ngờ trong đó, ta cho rằng chỉ cần giải thích rõ ràng là được, Thôi trung thừa cũng không có ý gì khác.”
Vương Củng là đang nhượng bộ rồi, cũng chính là đã đồng ý nhậm mệnh của Vương Duy, không dây dưa thêm nữa, hi vọng Lý Khánh An cũng có thể nhường một bước, mọi người đừng xé rách da mặt.
Nhưng Lý Khánh An đã nhẫn nhục nửa tháng rồi, hắn làm sao có thể ở thời khắc mấu chốt mà nhượng bộ, hắn không ngó ngàng Vương Củng, lại truy vấn Thôi Khí nói: “Xin hỏi Thôi trung thừa, Vi Kiến Tố tư thông Thành Đô, bán đứng cơ mật quân Quan Trung, tội danh của hắn có thành lập không?”
Vương Củng âm thầm kêu lên không hay rồi, Việc Lý Hanh rạng sáng tự ý phóng thích Vi Kiến Tố không hề nói với Thôi Hoán, Thôi Khí chắc chắn không biết được, Lý Khánh An chắc chắn dùng việc này để gây loạn, hắn có lòng muốn gỡ rối, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, Vương Củng sốt ruột nhìn Lý Hanh một cái, lại thấy Lý Hanh sắc mặt âm trầm, nét mặt không có chút biểu lộ nào, hắn không khỏi thở dài một cái, nhẫn nhịn được cố nhiên đáng khen ngợi, nhưng mấu chốt vẫn là phải có cách chống đỡ thế công nghẹt thở từng bước lấn tới của Lý Khánh An.
Mồ hôi trên trán của Thôi Khí đã chảy xuống, hắn cũng hiểu rằng mình đã trở thành công cụ để phản kích Lý Hanh, sự việc này bọn họ không có trao đổi trước với nhau, hắn lại không biết phải trả lời thế nào, nghĩ đến Lý Hanh truy bắt Vi Kiến Tố, hắn bèn nghĩ là chuyện đương nhiên mà nói: “Tội danh của Vi Kiến Tố đương nhiên là thành lập, tội không thể tha!”
“Tốt lắm, nói rất tốt, nhưng tại sao sáng sớm hôm nay, Vi Kiến Tố lại bị thả ra rồi? Đây lại là ai thả?”
Trong đại điện ồ lên kinh ngạc, Vi Kiến Tố lại bị thả ra rồi, sự việc trở nên càng lúc càng quái lạ, Vi Thao thân là Thái tử Thiếu sư, cũng ở trong đại điện, trong lòng hắn không khỏi có chút bất mãn với Lý Khánh An, Vi Kiến Tố đã được thả ra rồi, tại sao lại còn truy cứu nữa?
Lúc này, Công bộ Thượng thư Thôi Hoán bước ra ngoài một bước, nghiêm giọng quát to với Đại Lý tự khanh Bùi Hướng: “Bùi tự khanh, ngươi thân là Đại Lý tự chủ quan, việc này ngươi giải thích thế nào?”
Bùi Hướng là con trưởng của Bùi Tuân Khánh, cơ hội để phản đòn cho Bùi gia thì Thôi Hoán làm sao có thể bỏ qua, Bùi Hướng trước đã được Lý Khánh An dặn dò, hắn đứng dậy đi đến giữa đại điện, sau khi thi lễ với Lý Thích, hắn điểm đạm nói: “Việc này thần quả thật không biết gì, nếu sự thật là thế thần đương sẽ nghiêm trị kẻ xem thường vương pháp, tuyệt không dung túng.”
Bùi Hướng quay đầu lại, nghiêm nghị trách vấn Đại Lý tự thừa La Hiểu nói: “La tự thừa, hôm nay là ngày ngươi trực, ta hỏi ngươi,