Lý Dự vì danh tiếng nên cho phép bọn nông dân của hoàng trang thu hoạch lúa mạch, nhưng trưởng tôn Toàn Thụy lại rất lo lắng. Lý Bí đã dặn đi dận lại hắn nhiều lần. nhất định phải gia tăng phòng bị. Hắn biết việc sừa đổi điền chế của Thánh thượng đã đắc tội rất nhiều người. những tên quyền quý này sẽ không dễ dàng bỏ qua. Bọn chúng nhất định sẽ lợi dụng đủ các cơ hội để đối phó với Lý Dự. Lý Dự đến khào sát hoàng trang là lần xuất tuần đầu tiên kể từ khi lên ngôi, đồng thời đây cũng là cơ hội đối với bọn quyền quý hận hắn thấu xương.
trưởng tôn Toàn Thụy không dám có chút sơ sót, hắn cho gia tăng lính gác, không cho nông dân đi đến gần vùng tưởng vây chừng trăm bước thu hoạch, và cũng lệnh cho tất cả Vũ lâm quân đêm nay không được ngủ. phải nghiêm ngặt bảo vệ an toàn của quán xá hoàng trang.
Cho dù thế này trưởng tôn Toàn Thụy vẫn không yên tâm, hắn lại phái mười mấy đội kỵ binh đến phụ cận hoàng trang tuần tra.
Thời gian đã dần cận kề canh một. nhưng bọn nông dân trong ruộng vẫn cần cù thu hoạch, xem ra bọn họ đã quyết chí thức cả đêm để tác chiến. Liền mấy canh giờ không chút động tĩnh gì, trưởng tôn Toàn Thụy cũng có phần lơ là. Hắn ngồi trên giường không ngừng gật gù. nhưng ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên nghe tiếng bước chân gấp rút, Trưởng Tôn Toàn Thụy lập tức tinh hẳn người dậy.
“Việc gì thế?” hắn có phần không vui hỏi lại.
“trưởng tôn đại tướng quân, phát hiện có chút bất thường trong ruộng.”
“Bất thường gì? Mau vào nói chuyện.”
Một tên quân sĩ đi vào khom người thi lễ: “Hơn hai canh giờ trước trạm gác đã phát hiện phía đông của ruộng lúa mạch có một đám người đang đứng thu hoạch, nhưng sau hai canh giờ qua đi. đám người đó vẫn đứng thu hoạch ngay tại chỗ đó. vấn đề là họ hoàn toàn không thu hoạch chút gì trong khu ruộng họ làm việc.”
trưởng tôn Toàn Thụy nghe cũng thấy có chút kỳ quái, đám người này đứng không thu hoạch, vậy rốt cuộc làm gì? Nửa đêm nửa hôm còn đứng tụ lại một chỗ để làm gì?
“Hãy bị mã cho ta. ta phải đích thân đi xem mới được!”
Trong màn đêm. Lý Thừa Ninh và thủ hạ của hắn vẫn đang chờ đợi thời cơ, nhưng bọn họ lại không ý thức được là mình đã bị trạm gác đằng sau tường rào kia chú ý, cũng giống như họ có thể nhìn thấy được bóng người qua lại trên lầu gác, những lính gác trực cũng có thể nhìn thấy bóng người lấp ló trong ruộng lúa mạch. Lúa mới bắt đầu trạm gác có thể không phát hiện ra được cử chỉ dị thường của họ, nhưng thời gian càng qua đi thì sơ hở của những tên nông dân thu hoạch lúa mạch này càng lúc càng lộ rõ. Đó là vì sao bọn họ đi thu hoạch bao nhiêu lâu mà lại chăng thấy có chút diện tích thu hoạch được gia tăng?
Có lẽ là do Lý Thừa Ninh có phần hồi hộp, hắn không ý thức được là bọn họ đã xuất hiện sơ hở. Hắn vẫn đang đợi. tình báo của Lâm Thắng cho biết, vào lúc canh hai sẽ có một đợt tuần tra lớn. và có khoảng một ngàn binh sĩ ra khỏi quán xá hoàng trang để tuần tra. lúc ấy binh sĩ trong quán xá chỉ còn lại hai ngàn, thời khắc mà Lý Thừa Ninh chờ đợi chính là đây.
Lúc này, tiếng vó ngựa thấp thoáng từ xa xa vọng đến. càng lúc càng đến gần. hình như có người đang đi về hướng này, Cuối cùng chỉ thấy một đội binh sĩ đương đi về hướng họ, đứng đầu là một đại tướng cưỡi trên tuấn mã. và dừng lại khi chỉ còn cách họ trăm bước.
“Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Tim Lý Thừa Ninh đập thình thịch, tay nắm cán giáo của hắn vã mồ hôi ướt sũng. Hắn nhận ra giọng nói này, đấy lại là Trưởng Tôn Toàn Thụy. Ngay lập tức. hắn bèn ra hiệu mắt với thủ hạ ở cạnh bên. Tên thủ hạ hiểu ý lập tức trả lời: “Bọn ta là nông dân thu hoạch của Vương Ngũ trang. thừa ruộng này là đất của bọn ta.”
Trong đêm tối trưởng tôn Toàn Thụy không nhìn thấy rõ được mặt hắn. cộng thêm phần lớn người đều ẩn mình sau các đám lúa mạch rậm rạp, che đi áo quần của bọn họ. Có điều trưởng tôn Toàn Thụy cũng vẫn nhận ra được vấn đề. sao các thôn trang khác có nam nữ già trẻ cùng đi thu hoạch, mà thôn này lại toàn là nam tử. hơn nữa hình như đều là người rất lực lưỡng vạm vỡ.
Trong lòng hắn càng nghĩ lại càng nghi ngờ, nên bèn nói với binh sĩ thủ hạ: “Đi lên xem thử!”
Mười mấy tên binh sĩ đi dọc theo thành ruộng bước nhanh lên phía trước thăm dò.
Lý Thừa Ninh biết rằng bọn họ đã bị bại lộ, bèn quyết chí liều một phen này: “Chuẩn bị phóng tiễn!”
Hai trăm tên nỏ thủ tay nắm chặt lấy cung nỏ, binh sĩ càng lúc càng đến gần. chỉ còn cách họ có ba mươi bước thôi.
“Đại tướng quân, có vẻ không ổn!” có một binh sĩ đã phát hiện ra vũ khí của bọn họ.
Lý Thừa Ninh lớn tiếng hô lên: “Bắn!”
Hai trăm bộ cung nỏ đồng loạt giơ cao nhằm thẳng về phía binh sĩ và trưởng tôn Toàn Thụy ở ngoài trăm bước. trưởng tôn Toàn Thụy giật mình, hắn lập tức nằm úp người xuống lưng ngựa theo phản xạ. cũng nhờ thế mà tránh qua được hai cây tiễn chí mạng. nhưng chiến mã của hắn lại không may mắn thoát nạn. mà cùng lúc bị trúng liền ba tiền. Chiến mã rú lên một tiếng dài thảm thiết rồi lăn lùng ngã xuống chết tươi. trưởng tôn Toàn Thụy cũng bị hất văng xuống ruộng. Ba trăm thủ hạ hắn dẫn đến cũng bị liên tục trúng tiễn, tiếng rên thảm thiết vang lên tứ phía.
“Lên! Khử bọn chúng đi!”
Lý Thừa Ninh hô to một tiếng cầm giáo xông lên. Năm trăm thủ hạ của hắn cũng nối đuôi theo sau. Lúc này, tiếng chuông chói tai trên trạm gác vang ầm. “Có thích khách! Có thích khách!” Linh gác lớn tiếng báo hiệu.
trưởng tôn Toàn Thụy từ trong ruộng lúa mạch bỏ ra. may nhờ lớp lúa mạch dày dặn đó đã giữ lại các mạng hắn. nhưng tai hắn đã bị một tiễn xuyên thủng, máu tươi vẫn chảy ròng rã. Hắn chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy, nghĩ mà không khỏi phẫn nộ vạn phần, có điều chỉ một chốc hắn đã bình tĩnh lại. Đây là thích khách, muốn giết Thánh thượng, chứ không phải Trưởng Tôn Toàn Thụy hắn. Nếu hắn chết ở đây thì ai sẽ chỉ huy Vũ lâm quân phòng ngự?
“Không hay rồi! Lập tức quay lại hoàng trang.”
Trưởng Tôn Toàn Thụy quay lưng phóng vội đi. nhưng tên người hắc y này võ nghệ cao cường. chúng nhất định được những sát thủ được tuyén chọn ra. Nếu chúng lẻn được vào trong hoàng trang thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng, bảo vệ hoàng thượng là trên hết!
Hắn lúc này không còn phong thái gì để nói. cứ co giò chạy, thủ hạ hắn cũng chạy bán mạng. Lý Thừa Ninh thấy những tên binh sĩ này chạy nhanh như sóc mà không khỏi hừ lạnh mắng: “Chạy cứ như thỏ ấy!”
“Không cần đuổi theo nữa. cử vượt tưởng vào trang!”
Hắn vừa hạ lệnh, năm trăm quân cảm tử lập tức phóng nhanh về phía tưởng rào của hoàng trang. bức tường rào này cao khoảng ba trượng bọc quanh quán xá trong hoàng trang, vừa dày vừa rộng. mặt tường cũng rất láng khó mà leo trèo vào được. Nhưng bọn người áo đen này đều trải qua tập huấn đặc biệt, bọn chúng nhanh chóng rút dây có móc ra vứt lên bờ tưởng. Ngay lập tức, năm trăm người hắc y thoăn thoắt như vượn trèo lên bờ tường. Tiễn được phóng như mưa đến. các Vũ Lâm quân mai phục từ phía trên đã có chuẩn bị từ trước. Trong hoàng trang bốn góc đều có trạm gác. trước mắt chỉ có phía đông có thích khách. Vũ lâm quân cho mai phục hai ngàn trọng binh chực chờ thích khách đến. còn một ngàn người còn lại thì vây quanh Mẫu Đơn Lâu thiết lập trùng trùng bảo vệ.
Bọn người hắc y này có phần khinh địch, trong mắt của người Trường An. Vũ Lâm quân đều là tử đệ danh môn. ăn mặc bảnh bao, dáng người cao to. nhưng đó cũng chỉ là binh nghi trượng có vẻ ngoài đẹp mã. trên thật tế toàn một lũ vô tích sự chỉ biết gái gú chơi bời. thật sự mà vào trận thì chẳng ra gì. Vào thời của Lý Long Cơ thì ý nghĩ này đã ăn sâu vào đầu của người dân Trường An.
Nhưng Vũ lâm quân của Lý Dự lại khác, Vũ lâm quân của hắn có một phần là quân Sóc Phương, năm xưa trưởng tôn Toàn Thụy nắm trong tay một phần quân Sóc Phương tại đại doanh Thanh Cương lĩnh. những quân Sóc Phương này về sau bèn gia nhập vào Vũ lâm quân và Vạn kỳ doanh. Lần này đông tuần. Lý Dự không muốn phô trương thanh thế nên nhiều nhất chỉ cho dẫn ba ngàn người đi. Lý Bí kiến nghị trưởng tôn Toàn Thụy nên chọn hộ vệ tinh nhuệ, nên ba ngàn Vũ lâm quân này không phải là danh môn tử đệ, mà toàn bộ đều là tinh nhuệ quân Sóc Phương năm xưa. cho nên vũ khí trong tay đều là binh khí giết người không ghê tay.
Người áo đen không ngờ tiễn của quân Vũ lâm lại lợi hại thế, chỉ trong một chốc mà chết đến bốn mươi mấy người, thét lên thảm thiết rồi ngã gục liền liền, nhưng người còn lại bị áp chế. lũ lượt nhảy ra khỏi ruộng.
Lúc này, Lý Thừa Ninh cũng đã bình tĩnh lại, hắn nhớ ra phương án đối phó lúc đầu. nếu như bị phát hiện thì sẽ chia nhau ra để vào. Nghĩ thế hắn lập tức hạ lệnh: “Chia rẽ ra. từ bốn phía đi vào. mục tiêu là Mau Đơn Lâu.”
Năm trăm người đã được phân chia ra thành mười nhóm trước, mỗi nhóm có năm mươi người. và đều có nhóm trưởng, nhiệm vụ cũng được phân chia hết. Thấy dùng sức mạnh đánh không lại, năm trăm người họ bắt đầu chia rẽ ra từ bốn phía bờ tường đột nhập vào biệt viện. Lần này bọn họ đã tấn công hiệu quả. Vũ lâm quân phải chia rẽ ra đối phó bọn họ, mưa tiễn cũng không còn dày đặc như vừa rồi. Không ngừng có người hắc y thành công nhảy vào đại viện bắt đầu xông vào hỗn chiến quyết liệt với Vũ Lâm quân , không biết ai đã đốt cháy đóng cỏ khô gần đấy, trong sân bỗng chốc sáng bừng lên.
Tiếng chém giết inh ỏi trong quán xá hoàng trang, có ánh lửa được châm, tiếng vang vọng đến ngoài mười dặm. nhưng người nông dân đi thu hoạch sợ quá bỏ chạy về thôn. Trong ruộng lúa mạch thênh thang này bỗng chốc không còn bóng người. Nhưng ở phía tây quán xa. trên quan đạo cách đấy mười dặm lại có một đoàn đại quân chực chờ, toàn đoàn kéo dài đến hàng dặm. đứng đầu là đại tướng Mạnh Vân - người được phong đại tướng quân Kim ngô vệ. Sau khi phán bội Lý Khánh An tại Hà Tây hắn đã được Lý Dự trọng dụng. Bây giờ hắn đã trở thành đại tướng mạnh nhất của Trường An. nắm trong tay nhiều binh lực nhất.
Ánh mắt Mạnh Vân lạnh lùng nhìn về phía quán xá. hắn vẫn ngồi trên chiến mã không chút phản ứng gì. cơ hồ như sống chết của Lý Dự hoàn toàn không liên can đến mình. Lúc này, một con ngựa khác từ từ đi đến. trên ngựa là một nam tử trung niên, ánh trăng chiếu rọi trên mặt hắn. mọi người nhìn rõ đấy chính là thái thượng hoàng Lý Hanh.
Mạnh Vân thấy hắn đến bèn khom người thi lễ. nhưng Lý Hanh lại khoát tay nói hắn không phải câu nệ. Lý Hanh nhìn ngóng ngía một hồi nói: “Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ đắc thủ chứ?”
Mạnh Vân lắc lắc đầu. “Ba ngàn Vũ lâm quân mà trưởng tôn Toàn Thụy lần này dẫn theo đều là tinh nhuệ của quân Sóc Phương, sức chiến đấu rất mạnh. Hơn nữa bọn thích khách này không phải quân đội. tuy võ nghệ cao cường. nhưng kỳ thực chỉ là nhóm ô hợp, không biết chiến thuật, không có kỹ luật, chỉ biết dùng sức đọ sức. tuy
dũng mãnh nhưng lại không thể cầm cự được bao lâu. Sau khi bị mài hết duệ khí thì chúng cũng sẽ dễ dàng bị đánh bại thôi. Thái thượng hoàng hãy bình tĩnh quan sát. cùng lắm là nửa canh giờ nữa sẽ có kết quả thôi.”
Lý Hanh cười cười nói: “Mạnh tướng quân quả nhiên là lão tướng kinh nghiệm dày dặn. nhìn rất thấu vấn đề và có tầm nhìn xa trông rộng.”
Mặt Mạnh Vân hơi đỏ, hắn vội nói: “Thái thượng hoàng quá lời. ty chức thật hổ thẹn!”
Lý Hanh gật gật đầu tán thưởng nói: “Mạnh tướng quân không phải khiêm tốn. cả Lý Khánh An cũng bị một vố đau trong tay tướng quân, mà đến nay hắn vẫn canh cánh trong lòng, chứng tỏ Mạnh tướng quân có năng lực hơn người, ta không nhìn nhầm đâu. xin tướng quân cứ yên tâm. ta đã hứa thì chắc chắn sẽ làm.”
Mạnh Vân tuy áy náy với Lý Dự nhưng hắn chỉ nghĩ đến lời hứa của Lý Hanh thì lại bừng bừng nhiệt huyết, đại nghĩa trung quân gì đều bị hắn vứt đi đâu. hắn nghiến răng nói: “Ty chức nguyện tận trung vì thái thượng hoàng!”
Lý Hanh cười tít mắt. khổ nhục kế phản gián của Vương Củng quả thật lợi hại. Nếu không có tên Mạnh Vân này hồi Kinh, đại sự của hắn e rằng đã khó thành.
“Vậy chúng ta hãy bình tĩnh mà quan sát thêm đã. đợi thời cơ của chúng ta thật sự đến thì mới bắt đầu lên sân khấu!”
Ánh mắt của Lý Hanh lại lần nữa nhìn về hướng biệt viện hoàng trang lấp lánh ánh lửa. trong mắt Lý Hanh đầy thứ tình cảm phức tạp. Có lẽ trong lòng hắn vẫn còn chút trắc ẩn. nhưng dần dần. cùng với ánh lửa mập mờ trong mắt hắn dần biến thành ngôi hoàng vị chí cao vô thượng, khi cái vị trí mà hắn khát vọng bấy lâu nay, cái lòng trắc ẩn kia cũng biệt tăm. thay vào đó là vô tình và tàn nhẫn. Hắn lẩm bẩm trong lòng: “Ngươi không thể trách ta được. ngươi đã từng nói nguyện ý dâng hoàng vị cho ta. nhưng ngươi đã không làm vậy..
Mạnh Vân ở sau lưng nhìn bờ vai hơi gầy guộc của Lý Hanh mà trong lòng không khỏi thở dài, tình phụ tử thiên luân khi đứng trước hoàng vị thì cũng trở nên bạc bẽo, không đáng một xu. Xem ra không phải ai cũng có thể nhắm vào cái vị trí ấy, ít ra Mạnh Vân hắn không làm được. Hắn cũng chỉ đành biết thở dài tiếc nuối. Lúc này, Lý Hanh bỗng quay lại nói: “Mạnh tướng quân, các việc phía sau ta giao cho ngươi hết. ta sẽ không xuất hiện nữa.”
“Thái thượng hoàng yên tâm. kế hoạch của chúng ta thập toàn thập mỹ, trưởng tôn Toàn Thụy là người thông minh, hắn biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Lý Hanh gật đầu nhẹ. xong hắn từ từ lui về phía cờ, dưới bóng râm của cờ lớn hoàn toàn bao trùm hắn lại. cả người hắn như thể trở thành hư vô.
Năm vạn đại quân lẳng lặng đi vào ruộng lúa mạch, đi về hướng quán xá hoàng trang, chỉ trong một chốc, đại quân đông