Hai ngày sau linh cữu của hoàng đế Đại Đường Lý Dự đã được đưa về Trường An. hàng chục vạn dân chúng Trường An rơi lệ tiền đưa. Tiếng khóc inh òi vang khắp Chu Tước đại lộ. Thái thượng hoàng Lý Hanh chân không tóc xõa ôm chằm lấy quan tài của con khóc nức nở. Trước cảnh mái đầu bạc tiễn đưa đầu xanh, vô số người dân Trường An đã chua xót không cầm được nước mắt.
Trước Chu Tước môn của Trường An. hơn một ngàn quan viên triều đình và thái tử Lý Thích quỳ trước linh cữu khẽ nghẹn ngào khóc lóc. Cả Trường An dường như đều chìm trong bể nguồn đau khổ.
Do tiết trời oi nóng, quan quách (* kiểu hòm thuở xưa. có hai lớp) của Lý Dự tạm thời được đặt trong địa cung Khánh Thiện tự. xung quanh được dùng các tảng băng lớn để giữ. đợi khi tân hoàng đế kế vị mới chính thực an táng.
Song song với việc linh cữu Lý Dự hồi Kinh, ngôi vị hoàng đế đang trống ấy cũng thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Từ khi Đại Đường khai quốc đến nay, vô tiền khoán hậu. ngôi vị hoàng đế Đại Đường đã hai ngày liền bị bỏ trống. Đại Đường vô chủ. Dù cho thái tử Lý Thích ở ngay trong Đông Cung, nhưng hắn cũng khó mà lên ngôi được. Nguyên nhân rất đơn giản, không có ai chịu đứng ra đỡ đầu để đưa hắn lên. cụ thể hơn mà nói là không có nhân vật đủ lớn mạnh nào chịu đứng ra.
Lần này linh cữu Lý Dự trở về, các quan viên đi cùng hắn đợt này đã không một ai có thể trở lại. cả thị vệ của hắn. toàn bị bị giam trong hoàng trang Vệ Nam. và một số quan viên tương đối thân cận với Lý Dự như Hộ bộ thượng thư Bùi Mân. trước phủ họ đều có nam quân canh gác. chẳng khác nào giam lỏng họ trong phủ.
Lúc này, trong triều bắt đầu có cách nói được lan rộng. với người đi đầu là Vương Củng, kiên quyết chủ trương do thái tử còn nhỏ không thể quản Lý việc nước, thái thượng hoàng sẽ lên ngôi, có thể noi theo tiên đế. lập hoàng thái tôn. Tuy Lý Thích lên ngôi không một ai ủng hộ, nhưng tấu chương này của Vương Củng lại được gần trăm quan viên từ ngũ phẩm trở lên ủng hộ, trong đó có các trọng thần quan trọng như Dương Quốc Trung. Trần Hy Liệt. Lệnh Hồ Phi ủng hộ, còn phía quân đội thì cũng được đại soái Đồng Quan Vương Tư Lễ, Kim Ngô vệ đại tướng quân Mạnh Vân cùng cả Lũng Hữu tiết độ sứ Ca Thư Hàn.
Chẳng mấy chốc tiếng hô hào để Lý Hanh lên ngôi liền liền. Dù cho rất nhiều quan viên trung và hạ cấp đều hơi có ý kiến, nhưng dưới tiếng hô hào quyết liệt của bọn Vương Củng bọn họ cũng chẳng dám hó hé gì. Thậm chỉ cả tông thất cũng giữ im lặng trước việc này, có lẽ họ cảm thấy tính Lý Hanh thận trọng, chắc không nông nổi như con trai hắn. nên giao giang sơn Đại Đường cho hắn cũng chẳng sao.
Cùng với cơn sóng hô hào nối tiếp nhau, vào lúc xế chiều Lý Hanh cuối cùng cũng đã bày tỏ thái độ rõ ràng. Hắn thấy đức mình chưa đủ phục chúng, tài thì vẫn còn thiếu sót. hi vọng các đại thần suy xét lại cẩn trọng, chọn ra người kế thừa ngôi vị tốt nhất.
Lý Hanh tỏ thái độ không chấp nhận ngai vàng là có thể lý giải. Thông thường mà nói chí ít phải cự tuyệt hai ba lần gì đấy. Đấy đã là thường lệ rồi. để tỏ rõ mình là kẻ khiêm nhường, đại thể là sáng tỏ thái độ từ chối ba lần. thì chiều sẽ có đại thần đứng ra phản đối quyết liệt, để rồi cuối cùng miễn cưỡng nhận lời lên làm vua!
Nhưng lần đầu từ chối này có vẻ như Lý Hanh đã thất sách trong lúc lựa chọn thời cơ. Hắn đã tỏ ý không chịu lên ngôi vào lúc hoàng hôn. như thế này thì còn cần thêm một đêm. mà đêm này nếu dài thì ắt sẽ lắm mộng!
trở đã gần xế chiều, trên con sông nhỏ trong phường Vụ Bổn. có mấy lão già vẫn âm thầm ngồi câu cá. đợi con cá cuối cùng trong ngày cắn câu. Trương Quân cũng ngồi trên một tảng đá to dưới cầu. ngồi tĩnh lặng như lão tăng. Từ bề ngoài mà nói thì lão cũng chẳng khác gì các ngư ông câu cá bên cạnh, cũng một mảnh áo bào vải xám. đầu đội mũi tre che đi nửa khuôn mặt. Sau vài tháng ngồi câu. làn da trắng của hắn cũng từ từ ngâm đen.
nhưng cái khí chất từ tốn ung dung của hắn lại là thứ mà các ông lão khác không thể so bì được.
Chiếc phao nhỏ trên mặt nước động đậy một lúc, lại có cá cắn câu, nhưng Trương Quân vẫn chẳng động đậy gì. Hắn am hiểu quy tắc trong câu cá. cũng giống như quan trường, sẽ không ngừng có người đến thăm dò, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thì cuối cùng cũng sẽ có người không chịu nổi phải nhảy ra trước.
Cuộc chiến giành ngai vàng mấy hôm nay không phải thế ư? Các phe lực lượng đều cùng thăm dò, chờ đợi, cuối cùng để Vương Củng nhảy ra lớn tiếng ủng hộ Lý Hanh lên ngôi. Nhưng Trương Quân lại biết rõ, dù Vương Củng kêu gọi thế nào chăng nữa, dù Dương Quốc Trung có thượng thư quyết liệt nhường nào, Lý Hanh vẫn không dám dễ dàng lên ngôi vua.
Vì vẫn còn có người không lên tiếng. như Lý Khánh An và Quách Tử Nghi. Đặc biệt là Lý Khánh An. hắn là hữu thừa tướng của Đại Đường, là người đứng đầu bá quan, trừ khi Lý Khánh An ở An Tây, nhưng giờ hắn lại ở trong Quan Trung, đại quân của hắn chỉ cắm trại cách Trường An có hai mươi dặm. Ngay cả hắn cũng không tỏ thái độ gì, thì Lý Hanh tất nhiên không dám tự ý lên ngôi. Đây cũng chính là nguyên do thật sự mà Lý Hanh đã lần đầu tiên tuyên bố sẽ không tiếp nhận ngôi vị hoàng đế lúc chiều. Lý Hanh muốn tranh thủ chút ít thời gian để có thể tiến hành đàm phán cùng Lý Khánh An.
Trên mặt Trương Quân lộ nụ cười lạnh lùng. Người cao minh thật sự thì thời khắc cuối cùng này mới bắt đầu lộ bộ mặt thật, để nhìn thấu cái kẻ nôn nóng kia rồi mới mang thứ mình có ra; rất hiển nhiên. Lý Khánh An chính là cái kẻ cao minh đó. Hắn biết rõ Lý Hanh sẽ không thoát được cửa ải của mình, nên hắn từ đầu chí cuối không tỏ bất kỳ thái độ nào, đặt Lý Hanh lên lửa nhỏ mà hầm từ từ.
Trương Quân lại không khỏi nghĩ đến bản thân mình, bản thân Trương Quân cũng không tỏ thái độ, vậy hắn liệu cũng là cái ải mà Lý Hanh không qua được chứ? Hắn lúc này không quan không chức, một thân thanh nhàn, trong tay cũng không có quân đội, Lý Hanh còn nhớ đến hắn nữa không?
Chiếc phao nhỏ trên mặt nước lại nhúc nhích, xong lại bị kéo mạnh xuống dưới nước. Trương Quân nheo mắt lại, hắn lập tức nhanh tay lẹ chân kéo xẹt một phát, một con cá chép vàng óng ả to béo đã bị hắn lôi khỏi mặt nước. Trương Quân lại cười tít mắt. nhất định sẽ có người đến tìm hắn. cũng giống con cá này, nhất định sẽ có người tự cắn câu.
Lúc này, từ bờ bên kia chạy đến thư đồng của hắn. Tiểu thư đồng ra dấu tay bới Trương Quân, ý là trong nhà có người đến tìm hắn. Trương Quân thấy sắc trời đã Trương Quân thấy sắc trời đã không còn sớm. nên bèn bỏ cái vào giỏ, ung dung thu dọn lưỡi câu và các đạo cụ khác đứng dậy, hắn cười cười chấp tay chào các bạn câu cá chung, rồi từ từ đi từ dưới cầu lên bờ. Góc liễu già cách đây không xa đã có chiếc xe ngựa chờ sẵn, đó là xe ngựa đưa đón Trương Quân mỗi ngày, trông nó cũng chẳng khác gì xe ngựa chạy đầy phố của Trường An, rất thông thường, rất hợp với tính cách giản dị của Trương Quân.
Trương Quân vừa lên xe đã hỏi: “Là ai đến tìm ta thế?”
Thư đồng đáp: “Bẩm lão gia. là một văn sĩ trung niên, nghe nói hắn họ Nghiêm, là mộ liêu của Lý Khánh An.”
“Mộ liêu của Lý Khánh An?!”
Trương Quân chưng hửng một hồi, tuy hắn biết ắt sẽ có cá tự đến cắn câu, chỉ là hắn không ngờ con cá này lại là Lý Khánh An. Trong lòng hắn bỗng sinh vài phân cảnh giác. Tên này e rằng không phải cá, không khéo hắn còn là người câu cá nữa là đằng khác, không cân thận có nước mà bị hắn câu thì có! Trương Quân nghĩ ngợi một lúc, mộ liêu họ Nghiêm, không lẽ lại chính là Nghiêm Trang ư?
Hắn vốn có nghe phong phanh tin Nghiêm Trang mộ liêu của An Lộc Sơn xưa chưa chết, đã thế còn đi nương nhờ Lý Khánh An. Có người đã tận mắt nhìn thấy hắn ở An Tây, nếu chính là người này, vậy phen này đúng là có kịch hay rồi!
Xe ngựa phóng đi nhanh chóng, không bao lâu thì xe ngựa đã qua trở về Trương phủ. Trương Quân rửa tay xong, thay một bộ quần áo mới rồi mới từ từ đi đến phòng khách quý. Hắn chi kịp thấy một văn sĩ trung niên đang ngồi trong phòng, người này tướng hơi gầy. cằm có để một chùm râu sơn dương, đấy đủng là Nghiêm Trang!
Nghiêm Trang đã nhận lệnh của Lý Khánh An đến Trường An thành tìm Trương Quân.Hắn thấy Trương Quân đi vào lập tức đứng dậy khom người thi lễ. nói: “Nghiêm Trang tham kiến Trương sứ quân.”
“Ha ha! quả nhiên là ngươi. Năm xưa ta nghe nói tiên sinh đã mất, hóa ra là chạy đi An Tây rồi!”
Trương Quân vừa nhiệt tình tươi cười nói, vừa giơ tay mời: “Tiên sinh mời ngồi!”
Nghiêm Trang cũng không giải thích dài dòng, hắn chi chấp tay chào,rồi cười cười ngồi xuống. Một thị nữ lại vào đôi trà cho hai người. Trương Quân nâng chén trà lên hớp một ngụm cười nói: “Nghe nói đại tướng quân đã đến ngoài thành Trường An. thế vì sao lại không vào thành?”
Nghiêm Trang khom khom người cười nói: “Đại tướng quân nói, Trường An nhộn nhịp quá. quân của Quách Tử Nghi được đóng tại cầu Bá phía thành đông, quân Ca Thư Hàn thì đóng tại huyện Trường An thành tây, còn vài vạn quân Quan Trung diệu võ dương oai khắp nơi thành Trường An, thôi thì mạn phép cho quân An Tây không đến tranh giành.”
“Thế ư?”
Trương Quân bình thản nói: “Đại tướng quân các ngươi hiện này đã là hữu tướng quốc, là người đứng đầu bá quân chấp chính. Giờ đây Thánh thượng băng hà. tân đế chưa lập, thời điểm quan trong này mà hắn lại khoanh tay đứng nhìn, như thế không phải có phần không làm tròn trách nhiệm của mình ư?”
Nói đến đây, Trương Quân lại cười khan hai tiếng: “Ta chẳng qua là nói đùa thôi, Nghiêm tiên sinh không phải để trong lòng.”
“Sứ quân quả thật nói không sai, kỳ thực đại tướng quân vẫn rất quan tâm việc tân đế sẽ thuộc về ai. Hôm nay tại hạ đến quý phủ cũng do úy thác của đại tướng quân, muốn hỏi xem thái độ của Trương sứ quân. Trương sứ quân sẽ ủng hộ ai? Thái thượng hoàng, hay thái tử? Đương nhiên, nếu Trương sứ quân chẳng ủng hộ ai trong đây cả thì xem như tại