Trong Nam Minh cung Thành Đô, Lý Long Cơ đã ngã bệnh hơn một tháng nay, từ khi vào thu Thành Đô mưa ngâu liên miên, rất hiếm khi thấy ánh mặt trời, khí trời lại ẩm ướt, Lý Long Cơ không cách nào thích ứng được với khí hậu này, thêm vào đó là sức khỏe hơi yếu nên đã ngã bệnh.
Sau khi hắn ngã bệnh, hắn cũng chẳng còn tâm trí gì với triều vụ, tất cả sự tình đều giao hết cho Dương Quốc Trung, Trần Hy Liệt và Thôi Viên ba người xử lý, Hắn cũng biết ba người này đều đang ngấm ngầm đấu đá, nhưng hắn cũng đã bắt lực rồi, đành để họ tự mà đấu với nhau thôi.
Trong tẩm cung lại một lần nữa có tiếng thét thảm thiết của cung nữ vang lên, mấy tên hoạn quan sợ hãi rung lẩy bẩy quỳ một chỗ, Bọn họ đều biết lại có cung nữ là Thánh thượng nôi giận bị phạt gậy, Thánh thượng bây giờ còn khó hầu hạ hơn cả trước đây, chỉ cần động tác hơi chậm chút là sẽ bị phạt nặng, đã có không ít người bị đánh cho đến chết.
Trong tẩm cung, Lý Long Cơ đang nằm nghiêng trên giường, lưng hắn gù cũng khó mà nằm thẳng thoải mái, lại cộng thêm bệnh tật trong người, hắn thấy trong lòng khó chịu cực kỳ, chỉ biết trút lên người bọn cung nhân.
Lúc này Lý Long Cơ có cảm giác như mình đại hạn sắp đến, tất cả ngũ tạng lục phủ của hắn đều yếu ớt khiến hắn luôn cảm thấy minh đã không còn sống lâu trên cõi đời này, hắn bắt đầu nhớ nhung quý phi của mình, hắn thèm khát được gặp lại nàng dù chỉ một lần trước khi hắn rời khỏi trần thế này.
Người sống hắn muốn gặp mà không được, người đã chết hắn không muốn mà lại gặp. Những ngày này, Lý Long Cơ luôn gặp phải giấc mộng khiến hắn lạnh hết gáy. Trong giấc mơ của hắn, những đứa con bị hắn giết chết đều mình đầy máu me trở lại tìm hắn, và còn tiên tổ của hắn, Trung Tông, Cao Tông, Thái Tông, Cao Tổ đầu lần lượt chất vấn hắn, vì sao hắn lại dám chia cắt Đại Đường?
Mỗi lần hắn giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm thì đều không còn ngù được, trằn trọc nhìn trần nhà cho đến sáng, Lý Long Cơ càng lúc càng sợ, hắn làm sao có mặt mũi đi gặp tổ tiên, phải giải thích thế nào với tổ tiên đây? Không lẽ hắn phải nói đây đều là hậu duệ của thái tử Kiến Thành tạo nghiệt ư?
Một sự cấp bách đang đặt trước mặt Lý Long Cơ, hắn phải lập ai làm người kế vị đây? Đây là vấn đề hắn đã phải suy nghĩ rất lâu, Kinh vương Mạo và Ngô vương Lân đến nay đều không chịu đến gặp, hắn đã thất vọng đến tận cùng với hai người con trai này.
Hắn đang nghĩ người con trai nào sẽ có thể thống nhất lại Đại Đường giang sơn, hắn biết Thập lục lang và Thập bát lang đều không có năng lực này, hắn sẽ không xét đến họ. Kỳ thực đáp án đã rành rành, một người con trai tâm tính và thủ đoạn đều rất giống hắn, nếu truyền hoàng vị cho người con trai này, hắn chắc có thể thống nhất lại Đại Đường giang sơn.
“Dìu trẫm ngồi dậy, trẫm phải viết một lá thư!”
Tử Thần điện, Đại Minh cung, Trường An, tiếng chuông tan triều đã vang lên khá lâu rồi, nhưng Lý Hanh vẫn ở trong triều phòng, chỉ có một mình, cửa phòng đóng chặt lại, hắn cho bất kỳ ai vào cả.
Lý Hanh chắp tay sau lung đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn tuyết rơi lất phất trên không trưng, trong ánh mắt của hắn có một chút chua xót và hụt hẫng khó nói lên bằng lời.
Trên mật bàn ở phía sau hắn, đặt một phong thư vừa mới gửi đến, một phong thư gửi đến từ thành đô, được chính tay phụ thân hắn viết, Đó đã là lá thư thứ năm mà mấy tháng qua nhận được, đồng thời hắn cũng đã hồi âm bốn lá thư, Trong thư, phụ thân cùng hắn trò chuyện về nhưng việc của ba mươi mấy năm trước, kể về chuyện lúc hắn vừa mới sinh ra, sự hung phấn và kích động của một người làm cha, những lời nói trong thư đầy sự nhớ nhung về cuộc sống xưa kia.
Lý Hanh từ trong thư đọc được rằng phụ thân sắp không còn ở trên đời này nữa, cho dù trong thư không có nói rõ, nhưng năm phong thư này liên kết lại, thì đưa ra cho hắn một tín hiệu rất mãnh liệt, phụ thân của hắn, hoàng đế Nam Đường Lý Long Cơ muốn truyền ngôi lại cho hắn, đó chính là nguyên nhân mà hắn cảm thấy chua xót và hụt hẫng, sớm biết hôm nay, thì trước đó sao lại làm như vậy?
Lúc trước, hắn cũng là thái tử Đại Đường, đường đường là thái tử điện hạ, lại bị một cái tội về vu thuật không đáng có mà bị bãi miễn, cho dù sau đó đã hiểu được, đấy là sự hàm hại của Khánh vương Lý Tông và Dương gia, nhưng phụ hoàng hắn cũng không chịu sửa lại, lại chịu để cho con trai hắn đến kế thừa ngôi vị hoàng đế, đó là việc khiến cho Lý Hanh cả đời đều canh cánh trong lòng, khiến cho hắn cả đời cũng không chịu tha thứ cho phụ thân của mình.
Nhưng giờ khắc này việc mà Lý Hanh suy nghĩ không phải là vấn đề của tình thân máu mũ, mà là lời nói mà phụ thân hắn trước giờ cũng không hê nói ra, để cho hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế Nam Đường, vì sao cuối cùng phụ thân lựa chọn hắn, mà không phải Thập Lục Lang hoặc là Thập Bát Lang, Trong lòng Lý Hanh rõ hơn ai hết, bởi vì chỉ có để cho hắn đãng vị, thì hai Đường nam bắc mới có khả năng thống nhất, chỉ có hắn mà thôi.
Sư lựa chọn này của phụ thân, Lý Hanh đương nhiên cảm thấy vô cùng vui sướng, nhưng trong lòng Lý Hanh cũng biết được, nếu để hắn đến đăng cơ, thống nhất hai Đường, hắn sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại, những huynh đệ ruột thịt như Lý Lân, Thập Bát Lang Lý Mạo, còn có hoàng đế Bắc Đường hiện tại, tôn tử Lý Thích của hắn, nhưng trở ngại lớn nhất vẫn là Lý Khánh An của An Tây.
Lý Hanh lẳng lặng chăm chú nhìn tuyết bay lả tả ở trước mắt rơi xuống, trong lòng lại suy nghĩ đến các phương án để thống nhất, nhưng cho dù hắn suy nghĩ như thế nào đi chăng nữa, có một cửa ải hắn nhất định phải qua.
Lúc này, Lý Hanh xoay người trở về bên cạnh bàn, lại cầm lấy thư lên đọc một lần nữa, nhìn đến phần cuối cùng của thư, đôi mày hắn dần dần nhíu lại, phụ thân hắn ở trong này còn có một yêu cầu, hy vọng hắn có thể tìm được Dương quý phi, và đưa về thành đô.
Lý Hanh đem thư gấp thành sợi dài, ngồi xổm xuống, hắn đem thư đặt ở trên chậu than, châm đốt thư, đợi cho đến khi thư đã đốt cháy hết thành tro, hắn mới đứng lên kéo sợi dây ở bên tường mấy cái, cửa mở, Lý Phủ Quốc đi vào, khom người thi lễ nói: “Xin điện hạ dặn dò!”
Lý Hanh nhanh chóng viết xong một phong thư ngắn gọn, giao cho hắn nói: “Hãy nhanh tốc đem phong thư này giao cho Trần Huyền Lễ, nói là nhất định phải tìm cho được người.”
Lý Phủ Quốc cầm thư đi rồi, Lý Hanh cũng rời khỏi triều phòng, một gã thị vệ trưởng đi tới: “Điện hạ, phải về vương phủ rồi à?”
“Tạm thời không trở về, ta muốn đi ra ngoài dạo một chút.”
Lý Hanh chắp tay sau lưng đi ra khỏi đại điện, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối hãn, trong không trung bông tuyết bay lớt phớt, đem Đại Minh cung phủ thành một thế giới trắng toát, trong Đại Minh trống không, các triều thần cũng đều ai về nhà nấy cả rồi, toàn bộ Đại Minh cung vô cùng im lìm.
Lý Hanh thơ thẩn mà đi, hắn rời khỏi Tử Thần điện, đi tới Diên Anh điện bên cạnh, ngôi đại điện này tạm thời bỏ trống, ơ bên cạnh Diên Anh điện có một tòa viện bên hông, trong viện có mấy dãy nhà trệt, nơi này vốn để đặt những vật vặt như tán lộng, thảm đỏ vân vân..., hiện tại được đối thành chỗ tạm thời gác trực của Vũ Lâm quân lâm, đội quan Vũ Lâm quân sau khi gác trực xong đều phải tới nơi này giao lệnh.
Lúc này, đèn bên trong một gian phòng chỗ gác trực vẫn còn sáng, trước cửa có hai viên Vũ Lâm quân đang đứng trực, Lý Hanh đi tới trước cửa, hai viên Vũ Lâm quân lập tức quì một sối, thi hành một quân lễ với Lý Hanh: “Tham kiến giám quốc điện hạ!”
“Từ tướng quân của các ngươi có ở đây không?”
“Thưa có, Từ tướng quân đang ở bên trong phòng xử lý công vụ!”
“Ai đang ở bên ngoài đó?” Bên trong phòng truyền đến thanh âm của một nam tử.
“Là giám quốc điện hạ.”
“A!”
Bên trong khẽ hô nhỏ một tiếng, tiếp theo là tiếng bước chân vội vàng đi ra, lúc này, cửa mở ra, xuất hiện một viên quan quân khoảng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, dáng người không cao, bả vai rất rộng lớn, một gương mặt to rộng, có vẻ vô cùng uy vũ, người này tên Từ Tử Diệu, là tướng quân của Vũ Lâm quân, là một trong hai phó tướng của An Bảo Ngọc.
Trước mắt, Vũ Lâm quân tổng cộng có một vạn hai ngàn người, ngoại trừ hai ngàn quân trực thuộc dưới tay Đại tướng quân An Bảo Ngọc ra, một vạn quân còn lại chia làm tả hữu hai quân, do hai tướng quân thống soái, Từ Tử Diệu chính là tả tướng quân, vốn quản hạt Thái Cực cung và hoàng thành, vì ảnh hưởng bởi sự kiện Bình Lâu của mấy tháng trước, tả hữu Vũ Lâm quân liền hoán đổi nơi đóng chân, hiện tại do Từ Tử Diệu quản hạt Đại Minh cung.
Mà mặt khác năm ngàn quân sẽ phụ trách quản hạt hoàng thành và Thái Cực cung, do hữu tướng quân Triệu Vũ Tín thống soái, Triệu Vũ Tín xuất thân là thân vệ của Trường Tôn Toàn Tự, đi theo Trường Tôn Toàn Tự đã hai mươi năm, cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Trường Tôn Toàn Tự có thể ảnh hưởng Vũ Lâm quân.
Từ Tử Diệu cũng là lão tướng của Vũ Lâm quân, năm xưa lúc Lý Hanh vừa mới được sắc lập làm thái tử, Từ Tử Diệu đã từng ở đông cung làm trường gác, và Lý Hanh có quan hệ cá nhân khá tốt.
“Ty chức tham kiến giám quốc điện hạ!” Từ Tử Diệu quì một gối, thi lễ.
Lý Hanh vội vàng đỡ hắn dậy: “Từ tướng quân, không cần đa lễ.”
Hắn lại thò đầu nhìn vào trong phòng, liền cười nói: “Nếu Từ tướng quân quá bận rộn, ta sẽ không quấy rầy đâu.”
“Ty chức hiện tại không có việc gì cả, điện hạ mời vào!”
Từ Tử Diệu vội vàng mời Lý Hanh vào trong phòng, Lý Hanh cũng không chối từ, liền vui vé mà vào, trong phòng có chút hỗn độn, trên bàn chất đầy các loại công vãn, trên mặt đất cũng vứt đầy khôi giáp đao kiếm binh khí vân vân.... Từ Tử Diệu luống cuống tay chân mà thu dọn ra một chỗ ngồi, nói: “Điện hạ mời ngồi!”
Lý Hanh khoát tay cười nói: “Không cần, ta chỉ nói hai câu thôi sẽ đi ngay.”
Hắn trầm ngâm một chút, liền hỏi: “Ta nghe nói Từ tướng quân muốn mua nhà, không biết mua được chưa vậy?”
‘Từ tướng quân mua nhà’, đã trở thành một câu tục ngữ trong các Vũ Lâm quân, hàm ý trong đó chính là nói mà không làm. Ba năm trước đây Từ Tử Diệu liền luôn miệng nói muốn mua nhà, nhưng đã nói ba năm rồi, tòa nhà ngay cả bóng dáng cũng không thấy, mà người bên cạnh đã sớm nghe hắn đến chán cả tai rồi.
Lý Hanh không ngờ cũng biết việc này, mày dày của Từ Tử Diệu không khỏi đỏ lên, người nhà của hắn nhiều, ngoài thê tử, lão mẫu và năm đứa con ra, huynh đệ hắn sớm mất, cũng để lại em dâu và bốn đứa con chen chúc ở trong nhà hắn, hắn còn có hai tiểu thiếp, cộng thêm mấy lão bộc và a hoàn, ngôi nhà cũ hai mẫu đất của hắn quả thực không đủ mà ở, Cho nên hắn luôn muốn mua nhà, nhất là tháng sau, con trai thứ của hắn lấy