An Lộc Sơn cuối cùng đã trốn ra khỏi Trường An, một tháng sau, hắn bắt đầu ở trong quân Phạm Dương tẩy trừ tướng hán với quy mô lớn, đem tất cả những chức vị tướng lãnh quan trọng đổi thành người Hồ, Vào ngày cuối cùng của năm Trinh Trì nguyên niên, An Lộc Sơn ở U Châu tự lập là Yến vương, từ đó về sau đã xé toạt đi tấm mặt nạ giả tạo, hắn công khai phát biểu thanh minh trước thiên hạ, không hề thừa nhận triều đình Trường An, mà đổi sang trung thành với triều đình Thành Đô, đồng thời lấy cơ là khôi phục triều đình chính thống, mà bắt đầu tích cực tăng cường quân bị chuẩn bị chiến tranh.
Mười hai tháng ở Thổ Hỏa La đã là thế giới một màu trắng xóa của tuyết, ban đêm đặc biệt rét lạnh, ở trên vùng đất vắng hoe hàng trăm dặm đó, bầu trời cao rộng treo đầy những vì sao, không khí lạnh và khô hanh, lạnh đến cả ngôi sao cũng cứng cóng cả mắt.
Trong một thung lũng cách Bộ Sư thành - thú đô của Vương Đình - khoảng trăm dặm, sông Bộ Sư đi xuyên qua thung lũng đã đông đặc thành con sông băng hà, con sông mà bắt nguồn từ Thông Lĩnh, uốn lượn ngàn dặm giống như đang ngủ say, trên mặt băng đã không còn bất kỳ hơi thở của sự sống, bao gồm cả nước sông đầy sức sống cũng chìm vào yên lặng rồi, Lúc này, mặt băng đã trở thành một con đường thông thương tiện và nhanh chóng, luôn có những lái buôn giàu tinh thần khiêu chiến dọc theo con đường băng hà này, lui tới giữa Sơ Lặc và Thổ Hỏa La chư quốc, đem những hàng hóa từ triều Đường vận chuyên đến bán ở Thổ Hỏa La, bán với một cái giá tốt.
Tới ban đêm, những lái buôn đó sẽ kết bạn nghỉ ngơi ở trong các hang động trong núi đồi, đốt lớn đống lửa hừng hực, chống đỡ cái rét của ngày đông và sự tập kích của bầy sói trên cao nguyên, ở giữa thung lũng, thấp thoáng có ánh lửa nhảy nhót, hiển nhiên là có người ở trong thung lũng qua đem rồi.
Đó là một cái sơn động dài rộng không đến một trượng, nhưng trong động lại rộng và cao ráo, loại sơn động này là chỗ dùng để nghỉ ngơi mà các lái buôn thích nhất, chỉ cần ở ngay cửa động đốt lên một đống lửa, liền có thể bình an nghỉ qua một đêm rồi. Giờ khắc này, trước cửa động đang đốt lên một đống lửa, một vị lái buôn trẻ người Hồ ngồi ở một bên, đang thêm cành khô vào đống lửa, ánh mắt thì cảnh giác trông chừng về hai hướng của thung lũng.
Còn ở giũa động huyệt thì đang đốt một đống lửa khác, bên cạnh có tám chín lái buôn đang thấp giọng nói về cái gì đó, Trên ngọn lửa lớn đang nướng gà rừng, mùi thơm rất hấp dẫn, ở cách đống lửa không xa, thì có hai mươi mấy con lạc đà đang nằm nghi, chúng nó đều đang nhắm mắt mà ngủ yên, đám lông dài và dày trên mình chúng đủ để cho chúng nó chống đỡ giá lạnh, Bên cạnh lạc đà chất đống không ít rương xiềng hàng hóa, phần lớn là trà, cũng có tơ lụa và đồ sứ, những thứ này ở Thổ Hỏa La cũng đều bán rất chạy.
Tuổi tác của các lái buôn thoạt nhìn cũng không đến ba mươi tuổi, xem gương mặt thì có người Hán cũng có người Hồ, phần lớn thân thể cao khỏe, vừa uống rượu, vừa nhai ngấu nghiến thịt gà rừng vừa mới nướng xong.
“Chu đại ca, huynh nói ngày mai vào Bộ Sư thành, người Thổ Phồn có thể tịch thu hàng hóa chúng ta không đó?”
Người nói chuyện là một người Hán trẻ tuổi, hắn lấy một cái đùi gà nướng xong rắc muối lên, đưa cho một người đàn ông khác khoảng trên dưới ba mươi tuổi, người đàn ông này hiển nhiên là thủ lĩnh bọn hắn. Hắn cũng là một gã người Hán, hắn đang híp mắt tựa người vào trên tảng đá nghỉ ngơi, liền tiện tay đón lấy đùi gà, cắn lấy một miếng to, liền nhai ngấu nghiến, lại uống một ngụm rượu, trong miệng ngồm ngoàm nói không rõ lời: “Mấu chốt là xem ngươi nói cái gì, nếu ngươi nói tiếng Đột Quyết hoặc là tiếng Thổ Hỏa La, quân Thổ Phồn sẽ không làm khó dễ ngươi, nhưng nếu ngươi nói tiếng Hán, thì kẻ đầu tiên mà người Thổ Phồn bắt sẽ chính là ngươi, nhớ kỹ, ngươi tuyệt đối không được tùy tiện mà mở miệng, hãy ngoan ngoãn mà làm người câm, nếu không ngươi sẽ hại chết cả đoàn người chúng ta đấy.”
Mười người này kỳ thật chính là một đội xích hầu quân Đường, nhiệm vụ của bọn họ là điều tra tình hình trú binh của người Thổ Phồn tại vương quốc Vương Đình, Bởi vậy bọn họ đã hóa trang thành lái buôn, trong mười vị xích hầu này có năm vị người Hán, năm vị người Hồ, thủ lĩnh là một vị hiệu úy xích hầu kinh nghiệm phong phú, tên là Châu Bí, từng đóng quân ở Thổ Hỏa La, có thể nói được tiếng Thổ Hỏa La một cách lưu loát. Kỳ thật mười viên xích hầu này ngoại trừ viên binh sĩ trẻ tuổi kia ra, những người khác đều có thể nói được tiếng Thổ Hỏa La.
Mà viên binh sĩ trẻ tuổi kia là một tay huấn luyện chim ưng, đó là một trong những chức vị quan trọng trong đội xích hầu, huấn ưng thủ bèn tương đương với binh sĩ liên lạc của thời nay, Dụng cụ liên lạc trong quân An Tây ngoại trừ bồ câu ra, còn có liệp ưng, nhất là ở Thổ Hỏa La, có rất nhiều liệp ưng; dùng bồ câu đưa tin qua lại sẽ rất nguy hiểm, bởi vậy bình thường đều sử dụng chim ưng đến truyền tin, cho nên tầm quan trọng của huấn ưng thủ liền có thể thấy ngay được.
Viên huấn ưng thủ trẻ tuổi này tên Vương Diệc Thanh, là người Hán đời thứ hai ở An Tây, năm nay chỉ có hai mươi tuổi, đất tổ của hắn ở Lạc Dương, nhưng hắn chưa từng đi qua, Quay về đất tổ xem một cái, và cưới một cô gái Đông Đô làm vợ, đó bèn là mơ ước lớn nhất trong đời của hắn.
Còn hiệu úy Châu Bí là người Bổ Châu ở Hà Đông, từng làm qua xích hầu của phủ binh, vì đất đại bị chiếm dụng mà trở thành đảo binh, bốn năm trước dẫn theo thê nhi phụ mẫu đi tới An Tây, định cư ở Toái Hiệp, Trong nhà có một trăm năm mươi mẫu đất, vì bảo vệ đất đai của mình, hắn liền dứt khoát tòng quân, với kỹ năng quân sự cứng cõi và kinh nghiệm xích hầu phong phú, hắn được chọn vào đệ nhất xích hầu doanh của quân An Tây.
Đó là doanh trại con át chủ bài của quân An Tây, cũng chính là đội xích hầu doanh mà năm xưa Lý Khánh An đã suất lĩnh, những quân Đường được xếp vào đội quân xích hầu này, cũng đều là những cao thủ đứng đầu trong quân, Nó càng giống một ngôi trường xích hầu cao cấp và được thực hành một cách thực tiễn. Sau khi binh sĩ ở trong đó đủ ba năm rồi cũng đều phải ra đi, phái đến trong các đội quân khác nhậm chức, Sau khi đi ra ít nhất cũng được thăng hai cấp, Châu Bí là ở tháng ba năm nay kỳ mãn ra doanh, sau khi đi ra là đội chính, sau khi được phái đến đội quân Sơ Lặc liền trở thành hiệu úy xích hầu. Lúc này đây, quân Đường phái ra ba đội xích hầu xâm nhập Thổ Hỏa La, hắn chính là một trong số đó.
Châu Bí uống hai ngụm rượu, nói với chàng lái buôn trẻ tuổi đang canh gác trước cửa động: “A Mộc Đề, ngươi cũng qua đây mà nghe một chút, ta có lời muốn nói.”
Viên binh sĩ trẻ canh gác ở cửa động chạy lại, tất cả mọi người đều tụ lại quanh đống lửa, nghe hiệu úy an bài.
“Ngày mai chúng ta đã phải đi đến Bộ Sư thành rồi, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta không phải là phải có được tình báo gì, mà là chúng ta tuyệt đối không thể bại lộ thân phận, Cho nên chúng ta phải tạm thời quên đi chúng ta là quân Đường, mà hãy xem chính mình là lái buôn, tất cả mọi hành động lời nói đều phải phù hợp với đặc điểm của lái buôn, nhất là năm vị người Hán trong số chúng ta, bao gồm cả bản thân ta, phải tiến hành một cách hóa trang nhất định, Mặt khác, còn có một việc quan trọng nhất nữa là, trong số chúng ta bất luận là ai bị người Thổ Phồn bắt lấy, chuyện thứ nhất chính là uống thuốc độc tự sát, người nhà của các ngươi sẽ có được danh dự cao nhất, ta hy vọng mọi người nhớ kỹ điểm này, về sau ta sẽ không nói lại nữa.”
Vương Diệc Thanh len lén liếc qua lòng bàn tay một cái, trên bàn tay có một bình nhỏ kịch độc Hạc Đỉnh Hồng, trái tim hắn đập mạnh thình thịch, nắm chặt bình dược trong tay, bèn giống như hắn sắp sửa phải uống lấy bình dược này vậy.
Châu Bí nhìn hắn một cái, lại dặn dò hắn nói: “Vương Diệc Thanh, ta lo lắng nhất chính là ngươi, ngươi lúc nào cũng phải nhớ kỹ, ngươi là một kẻ câm, nghe không được cũng không nói được, ngươi nhớ kỹ chưa?”
Vương Diệc Thanh mơ hồ mà nhìn hắn: ‘A! A!’ hai tiếng, giơ tay chi vẽ một lúc, tựa hồ đang nói, ngươi đang nói cái gì?
Các xích hầu chung quanh đều cười ồ cả lên, Châu Bí cũng cười, hắn nhặt lên một miếng thịt gà sống, chi chi sang hai con liệp ưng đang đứng ở trên chiếc rương gỗ, ý là để cho hắn đi cho chim ưng ăn, Vương Diệc Thanh vừa cười vừa gật gật đầu, xoay người đi cho chim ưng ãn, Lúc này, Châu Bí cười nói: “Vương Diệc Thanh, một miếng thịt không đủ, lấy thêm một miếng đi!”
Vương Diệc Thanh quay đầu lại khoát tay, tỏ vẻ một miếng là đủ rồi, Châu Bí cả sắc mặt, xông lên liên giáng mạnh một cái tát tai, chỉ vào hắn mắng to: “Khốn nạn! Ngươi muốn hại chết chúng ta sao?”
Vương Diệc Thanh biết mình đã sai rồi, hắn ngồi xổm xuống, đau khổ mà cúi đầu xuống, Châu Bí kiềm chế phẫn nộ, sau một lúc lâu, hắn lạnh lùng nói: “Đây là một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi còn tái phạm nữa, ta liền cắt lấy đầu lưỡi của ngươi ngay, chọc điếc lỗ tai của ngươi, ngươi nhớ kỹ chưa?”
Vương Diệc Thanh cúi đầu không nhúc nhích, giống như không hề nghe thấy gì cả, Châu Bí lúc này mới hài lòng mà gật gật đầu, quay đầu lại nói với mọi người: “Tốt lắm, hiện tại đêm đã khuya rồi, mọi người thay phiên ngủ, ngày mai trời vừa sáng sẽ xuất phát ngay.”
Hắn bàn giao xong, hai viên xích hầu canh gác mỗi người canh giữ một đống lửa, những người khác đều ngã liền xuống nằm ngủ ngay.
Bộ Sư thành trong khu vực Thổ Hỏa La là tòa thành lớn thứ hai chỉ sau A Hoãn thành, nằm ở bờ phía bắc của sông Amul, có hơn tám vạn người, nổi tiếng với sự phát triển của