Ngày hôm đó ánh nắng tươi sáng, Tư Nhâm Dã đi ngoài đồng cảm thấy thập phần thích ý, trong lòng còn suy tính địa tô* vừa thu được, tính toán lại có thể mua được vài miếng đất trong nhà. Tư Nhâm Dã âm thầm may mắn vì mình có tiện ích nhỏ là ăn mặc như nam tử từ nhỏ, nếu giống nữ tử bình thường thì hiện giờ sớm đã sống chết thành thân, sao còn có thể tự tại thế này. Không ngờ ý tưởng này vừa bật dậy đã bị bóp chết trong cổ họng.
*Địa tô: Là phần lợi nhuận mà nông dân làm ra phải nộp lên địa chủ mà họ đang thuê đất.
Tư Nhâm Dã thậm chí không nhìn thấy người tới chứ chưa nói tới nhìn rõ, người kia một thân đồ đen. Nàng bị người đó vác trên vai, xương cốt trên vai đội lên dạ dày khiến Tư Nhâm Dã phát điên, có chút buồn nôn. Trong khoảng thời gian ngắn thậm chí đã quên mất phản kháng, cho rằng nếu là nữ tử thông thường chỉ ở trong nhà thì thật tốt, tránh được những nỗi khổ da thịt này.
Tư Nhâm Dã sẽ không ngờ người kia là người trong võ lâm, cái mà người ta muốn có lẽ không chỉ là nỗi khổ da thịt của nàng. Tư Nhâm Dã chỉ nghĩ giao hết tiền tài giao ra liền xong, nhưng cũng rất đau lòng những đồng tiền thật vất vả mới thu được. Năm trước có chút hạn, rất nhiều nông gia thu hoạch không tốt, Tư gia tự xưng là người nhã nhặn không ép buộc người khác, nên cho tới bây giờ mới thu thuế.
Tổ tiên Tư gia cũng là phần tử trí thức, chỉ là tối đa cũng chỉ có một tú tài, tiến sĩ thế nào cũng không trúng được. Tú tài kia cũng không cổ hủ, lúc trung niên thừa dịp quốc gia loạn lạc liền thu mua vài miếng đất, an phận ngồi làm địa chủ, chung quy là người nhã nhặn, nhiều ít cũng hơn địa chủ bá đạo không biết tốt xấu, cho nên cũng không có nông gia tới làm ầm ĩ, thậm chí còn được kính yêu.
Chính bởi vì hoàn cảnh yên tĩnh thoải mái như vậy, nên lúc Tư Lương và Nhâm Hảo Nhi sinh ra Tư Nhâm Dã thì cũng không muốn cố sinh con trai tiếp, trên thực tế là Tư Lương thương Nhâm Hảo Nhi, nên đã coi Tư Nhâm Dã như con trai để nuôi, cuộc sống sau này của Tư Nhâm Dã muốn thế nào liền như thế. Mà Tư Nhâm Dã cũng vui vẻ vì được như thế, luôn luôn nghĩ rằng sống quãng đời còn lại như thế này cũng tốt.
Giờ giữa ban ngày ban mặt xuất hiện người mặc đồ đen, thực ra là đệ tử của Độc Y Giáo, phụng lệnh của giáo chủ đi tóm một phàm phu tục tử, càng tục càng tốt, sự việc khẩn cấp, lại có ít người hiện có ở đây nên mới bắt Tư Nhâm Dã.
Độc Y Giáo xuất hiện từ Nam Cương, lấy dùng cổ (sinh vật độc hại) dùng độc làm sở trường, được cho phép dùng độc mà dùng riết thành quen nên người cũng âm độc tàn nhẫn, thường xuyên không làm việc theo lệnh của Võ Hầu Chi, minh chủ Võ Lâm. Thật ra cũng không đến nỗi người người gặp đều muốn giết, thế nhưng hôm kia lại độc chết thiếu trang chủ của Hộ Kiếm Sơn Trang, Võ Hầu Chi không thể không phái các đại đệ tử đuổi giết Giáo chủ Độc Y, Chung Hồng Y.
Võ Sở Vũ làm tiểu thư Võ gia, tự nhiên làm đầu tàu gương mẫu, đi cùng sư huynh Lâm Tử Phong ra sức đuổi giết, trước đó chú ý việc phóng cổ bỏ thuốc của đối phương nên chiếm hết thế thượng phong. Chung Hồng Y bị thương không nói, Độc Y Giáo cũng chết rất nhiều. Nhưng rốt cuộc tuổi trẻ dễ kích động, hai người bỏ đội ngũ đuổi theo, lúc mệt mỏi không để ý bị Chung Hồng Y thuận tiện trêu chọc, Lâm Tử Phong còn có thể đào thoát trốn mất, Võ Sở Vũ tất nhiên bị Chung Hồng Y dẫn giải tới một căn nhà lá ở núi này.
- Hahaha, lang quân đẹp trai của cô tự chạy một mình, cô liền thay Võ gia các người trả nợ máu đi. Những phương pháp tra tấn người quá nhiều, ta lại đang vội quay về Nam Cương, mang theo cô quá bất tiện, xem như tiện nghi cho cô - Chung Hồng Y băng bó tốt miệng vết thương, đứng ở trước mặt Võ Sở Vũ cười quỷ dị, Võ Sở Vũ ở dưới chăn bị đánh thuốc khiến không thể ra lực, ngay cả nói cũng lười nói.
- Cô nói xem, một đại tiểu thư như cô, nếu tại một căn nhà tranh thế này mà thất thân, còn là thất thân cho nông phu, lang quân đẹp trai kia của cô còn có thể muốn cô hay không? - Lời còn chưa dứt, Chung Hồng Y đã cho Võ Sở Vũ uống gì đó, Võ Sở Vũ muốn phun ra cũng không được, nghẹn đỏ cả mặt, lại nghĩ tới lời của Chung Hồng Y thì mặt trở nên trắng bệch.
- Bà cho tôi uống cái gì? - Võ Sở Vũ nghĩ Chung Hồng Y cho mình uống xuân dược, trong lòng gấp muốn chết lại không thể biểu hiện ra ngoài. Đây mới là điều Chung Hồng Y muốn, nếu sốt ruột sẽ càng có nhiều chuyện ghê tởm không thể tưởng tượng được hơn chờ đợi mình.
- Cô thật có phúc, đây chính là thứ tốt. Đã nghe qua Tình Căn Cổ của Nam Cương chưa? Cô cứ từ từ hưởng thụ, Võ lão gia sắp được ôm ngoại tôn rồi. Hahaha - Lúc này Chung Hồng Y mới ra cửa phân phó hạ nhân đi bắt nông phu trở về. Lúc này vừa vặn thời gian cổ phát tác, Võ Sở Vũ lại không còn nội lực, thật sự khiến cho người ta sảng khoái. Chung Hồng Y nghĩ không còn gì sai sót liền tiếp tục chạy về hướng Nam Cương.
---0o0---
Lúc Tư Nhâm Dã bị người áo đen kia ném vào một gian nhà tranh, còn không kịp đứng lên đã bị Võ Sở Vũ mãnh liệt xông tới đánh ngã xuống đất. Tư Nhâm Dã nhìn thấy Võ Sở Vũ mặt trướng đỏ trên người mình thì sợ tới mức sắp khóc thành tiếng.
Võ Sở Vũ bị tiếng kêu to của Tư Nhâm Dã làm thanh tỉnh, nhưng vẫn không áp chế nổi dục vọng nảy sinh do Tình Căn Cổ. Lúc này Tư Nhâm Dã giống như thịt béo đặt trước mặt sói đói, lăn thế nào cũng không ra khỏi miệng sói nổi. Võ Sở Vũ thấy Tư Nhâm Dã phản kháng nhiệt tình thì rất khó chịu, mình nói thế nào cũng là mỹ nữ nổi danh trong giang hồ, gặp người này thì thành quỷ rồi sao?!
Cái này cũng không thể trách Tư Nhâm Dã, dù ai vô duyên vô cớ bị ném vào loại hoàn cảnh này thì nào còn có tâm tư nhìn người có đẹp hay không. Tuy Tư Nhâm Dã từ nhỏ mặc nam trang nhưng trong lòng vẫn là nữ tử, cảnh tượng này chung quy vẫn khiến nàng sợ hãi. Cái này cũng không thể trách Võ Sở Vũ, cổ độc này ảnh hưởng quá nhiều, Võ Sở Vũ sớm đã không thể kiềm chế hành vi, bằng không bằng tâm tính của Võ Sở Vũ, cô thấy cũng sẽ như không thấy Tư Nhâm Dã.
Người đồ đen kia ngây người ở cửa một lát, xác định Võ Sở Vũ đã không khống chế nổi chính mình, Tư Nhâm Dã cũng không chạy được cũng liền rời khỏi, đối với trận xuân diễn này cũng không có hưng trí gì.
Bên này rốt cục an tĩnh, xiêm y Tư Nhâm Dã bị kéo xuống lộ ra vải quấn ngực, Võ Sở Vũ chỉ ngây người một lát, tay cũng không ngừng lại, hình như đã mất đi lý trí. Tư Nhâm Dã thấy thân phận nữ tử của mình cũng không thể ngăn cản hành vi càn rỡ của nữ tử trước mặt thì cắn răng, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, xông lên phía trước, thế nào cũng không thể để chính mình bị hại.
Tư Nhâm Dã nghĩ thông xong thuận lợi hơn rất nhiều, chỉ là đợi lúc nàng tỉnh lại thì đã sớm không thấy thân ảnh Võ Sở Vũ, thầm than còn sống đã rất tốt.
----0o0---
Khi Võ Sở Vũ tỉnh lại vào sáng sớm đã muốn rút kiếm ra giết chết Tư Nhâm Dã, nhưng nhìn dưới kiếm cũng chỉ là một nữ tử, thậm chí có thể nói là chính mình ép buộc nàng, nghĩ kĩ bèn lựa chọn rời đi. Nếu Tư Nhâm Dã