Võ Sở Vũ đụng phải một vấn đề nhỏ, đó là thử thế nào Tiểu Sinh cũng không bú sữa mẹ. Dù Nhâm Hảo Nhi an ủi hồi lâu một bên, nói đây là tình huống bình thường thì Võ Sở Vũ vẫn không an tâm.
Giờ Võ Sở Vũ đang nằm ở trên giường vừa uống xong cháo, Nhâm Hảo Nhi liền bế đứa trẻ lại:
- Thử lại lần nữa, đứa nhỏ thích ứng rất tốt.
Võ Sở Vũ cởi vạt áo nhận lấy đứa trẻ, Tư Nhâm Dã còn đang cười nhìn chằm chằm Tư Tuấn Sinh, lúc Võ Sở Vũ hoàn toàn cởi bỏ áo thì Tư Nhâm Dã bật người quay đầu đi, mắt nhìn chằm chằm trần nhà đảo tới đảo lui.
- Thằng bé lại nhè ra. Dã nhân, cô có biết vì sao thằng bé không uống không? - Võ Sở Vũ quay đầu hỏi Tư Nhâm Dã.
Lông mi Tư Nhâm Dã dựng lên, mở to hai mắt, hai tay đặt trên quần áo xoa xoa:
- Cô cũng biết tôi và thằng bé không quá quen thuộc.
- Có thể không có sữa, con có thể xoa xoa ra một ít sữa - Nhâm Hảo Nhi suy tư một lát mới trả lời Võ Sở Vũ, Tư Nhâm Dã đứng ở một bên, đầu nâng hơi mệt lại cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm sàn nhà.
- Dã nhi, con cũng đừng có chỉ ngồi không, giúp Sở Sở một chút - Nhâm Hảo Nhi nhìn Tư Nhâm Dã đứng ở một bên liền không nhịn được mở miệng nói.
Tư Nhâm Dã bật người ngẩng đầu cầm bát trên bàn:
- Con cầm chén ra ngoài - Nói xong liền vội vàng đi ra cửa.
Võ Sở Vũ nâng đầu nhìn cửa, như đang suy nghĩ gì, chỉ thấy má lúm trên gương mặt càng lún sâu.
Nhâm Hảo Nhi mới mang đứa trẻ đi xuống thì Võ Hàm Vũ liền tới cửa, nhìn qua lại không thấy ai, dựa vào mép giường ngồi xuống, trên mặt lại mang theo vài phần nghiêm túc:
- Tam tỷ, tỷ còn đi không?
- Tiểu Sinh còn nhỏ, đợi sau một tháng cần phải ngồi được đã - Trên mặt Võ Sở Vũ cũng không còn ý cười, đáp lại, ngẩng đầu miễn cưỡng cười cười.
- Vậy sau một tháng ngồi được thì sao? - Cũng không phải Võ Hàm Vũ bắt buộc Võ Sở Vũ rời đi, nàng chỉ sợ Võ Sở Vũ nhất thời quên mất rời đi.
- Ta cũng không biết. Tư Nhâm Dã và ta còn như thế, ta không biết một tháng sau chúng ta sẽ không như vậy hay không. Nhưng ta lại không muốn đi, ta với 'hắn' vẫn đã xảy ra một ít việc đặc biệt, ta cảm thấy có chút không giống với lúc trước, ta không nỡ bỏ rời đi lúc này, ta sợ sẽ bỏ qua - Võ Sở Vũ thật sự có chút không rõ.
- Tam tỷ, chỉ sợ đến lúc đó không phải tỷ muốn chạy hay muốn ở lại, Lâm sư huynh đã nói sẽ đến đón tỷ. Muội cũng không thể luôn luôn bên tỷ, chờ tỷ ngồi được trong một tháng thì muội thật sự phải đi - Võ Hàm Vũ càng lo lắng hơn là cuộc sống sau này của Võ Sở Vũ, chỉ sợ không hề có tình yêu.
- Ta định chắc sẽ không theo sư huynh trở về, chỉ là sợ huynh ấy làm khó cho Tư gia, xem ra bản thân ta không thể không đi - Lời của Võ Hàm Vũ thật ra đã nhắc tới những điều Võ Sở Vũ nguyên bản đều biết rồi nhưng không muốn hiểu, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
- Tam tỷ, chỗ phụ thân, muội sẽ cố gắng hết sức giúp tỷ.
Buổi nói chuyện với Võ Hàm Vũ khiến bầu không khí trong phòng xuống mức thấp nhất, đợi đến khi Tư Nhâm Dã bưng cháo đến thì hai người đều chưa hề nói tiếp.
- Hàm nhi, đã nhiều ngày vội vàng, ngươi tự mình chiêu đãi đi, bữa tối đã sẵn sàng - Tư Nhâm Dã không quên nhắc nhở Võ Hàm Vũ có thể tới đại đường dùng bữa. Tư gia vốn không có hạ nhân, Võ Sở Vũ đến đây cũng chỉ thêm mấy nha đầu, hiện giờ lại sinh Tư Tuấn Sinh, không quan tâm Võ Hàm Vũ cũng là bình thường.
- Quả nhiên là làm cha, thật đã học được khách khí với ta. Lúc trước cũng không thấy ngươi từng chiêu đãi ta - Võ Hàm Vũ cười liền đi ra phía ngoài cửa.
Tư Nhâm Dã đưa cháo cho Võ Sở Vũ, Võ Sở Vũ nhận cháo, thổi thổi:
- Cô được dùng bữa tối chưa?
- Chưa, chờ cô uống xong cháo tôi liền đi. Vừa rồi ăn vài thứ, vẫn còn no - Tư Nhâm Dã ngồi bên người Võ Sở Vũ, nhìn chằm chằm cô húp cháo.
- Dã nhân, vừa nãy là cô thẹn đỏ mặt sao? - Võ Sở Vũ uống cháo, nghĩ tới chuyện mới xảy ra.
- Hả? - Tư Nhâm Dã nhất thời khó hiểu, nghi hoặc nhìn Võ Sở Vũ, vừa khéo lúc này Nhâm Hảo Nhi lại ôm Tư Tuấn Sinh vào phòng, Tư Nhâm Dã nhất thời đỏ mặt.
- Sở Sở, tiểu Sinh vừa tỉnh ngủ cũng đã đói bụng, con thử lại lần nữa.
Võ Sở Vũ buông cháo, ngựa quen đường cũ liền cởi áo, nhìn thấy Tư Nhâm Dã lại dừng tay, không khỏi cười nói:
- Dã nhân, không sao - Nói xong cũng hơi hơi đỏ mặt, nhưng cũng nói không nên lời. Tư Nhâm Dã giật giật đầu, vẫn không quay lại.
- A! Thằng bé uống. Mẹ, Dã nhân xem, thằng bé uống rồi - Võ Sở Vũ có vẻ hưng phấn, Nhâm Hảo Nhi cuối cùng cũng yên lòng, Tư Nhâm Dã xoay đầu lại, nhìn nhìn Tư Tuấn Sinh, cười ngây ngô.
- Cảm giác thế nào? - Nhâm Hảo Nhi đứng ở một bên nhìn, cũng hết sức hài lòng, người có kinh nghiệm nên hỏi một chút người vừa mới làm mẹ.
- Tạm được, chỉ là có chút quái - Võ Sở Vũ mặt vẫn mang theo hồng phấn, ngẩng đầu trả lời Nhâm Hảo Nhi rồi lại lưỡng lự nhìn nhìn Tư Tuấn Sinh, động tác nhu thuận hơi vụng về, Nhâm Hảo Nhi càng nhìn càng vui mừng.
- Lần đầu tiên tự nhiên là quái. Vẫn là tiểu Sinh biết thương mẹ, lúc trước Dã nhi không hiểu chuyện như vậy, không có răng cũng có thể cắn đau ta - Nhâm Hảo Nhi chỉ nói chuyện xưa giống như nói cho xong, Tư Nhâm Dã ở một bên mặc kệ. Lúc này đối với nàng mà nói vốn có chút miễn cưỡng, hiện giờ bị nhắc tới thì làm sao còn có mặt mũi tiếp tục ở đây, nhưng vốn không đi được, chỉ có thể oán hận trừng mắt liếc mẹ ruột của mình một cái.
Mặt Võ Sở Vũ cũng hồng phấn không dứt, cả khuôn mặt nóng phừng phừng, thủy chung không dám ngẩng đầu lên trêu ghẹo Tư Nhâm Dã.
Tiểu Sinh này không phải chủ dễ hầu hạ, sinh hạ trắng béo, có thể uống sữa mẹ nhưng uống không quá nhiều, bất kể dỗ thế nào cũng không uống nhiều, cũng không phải đứa tham ăn. Võ Sở Vũ nhanh chóng có phiền phức mới, đó chính là trướng sữa.
Mấy ngày trước Võ Sở Vũ còn có thể chịu đựng, qua mấy ngày Võ Sở Vũ liền kêu đau, tuy ngượng ngùng nhưng cũng không chịu được nữa nói với Tư Nhâm Dã. Tư Nhâm