Người đến tự nhiên là Võ Hàm Vũ.
- Tam tỷ, Tiểu Sinh ở chỗ cha - Một câu của Võ Hàm Vũ khiến Võ Sở Vũ hỏng mất quay đầu lại, chỉ cần biết rằng Tiểu Sinh ở đâu thì đó là hi vọng.
Võ Sở Vũ còn định hỏi thì Chung Hồng Y kéo nữ tử áo trắng kia chuẩn bị chuồn đi, Võ Hàm Vũ nhanh tay lẹ mắt ngăn Chung Hồng Y lại:
- Hừ, bà đối xử như vậy với tam tỷ ta, là kẻ thù lớn của Võ gia ta, hiện giờ không phải bà chết thì là ta mất mạng.
Chung Hồng Y tính toán một phen trong lòng, hiện giờ không có người của mình, mình vốn bị thương, hai tỷ muội Võ gia này đồng loạt lên thì chính mình không có kế hay tức thời được, còn có thể phiền đến con gái, nhưng bảo bà ta nhận thua đầu hàng thì cũng không chịu được.
- Đây là chuyện trên giang hồ của chúng ta, bọn họ không phải người trong giang hồ tự nhiên không thể lẫn vào. Tố Ly, đứng ra xa - Chung Hồng Y đang giải vây cho con gái của mình, Võ Sở Vũ vì Tư Nhâm Dã nên tất nhiên cũng đồng ý.
Tư Nhâm Dã nghe xong lập tức chạy trốn rất xa, còn Chung Tố Ly lại rất có khí khái đứng ở bên người Chung Hồng Y:
- Mẹ ta là người giang hồ, ta tất nhiên là người giang hồ!
Võ Sở Vũ quay đầu lại nhìn nhìn Tư Nhâm Dã đã trốn tốt, hận không thể ném kiếm cầm trong tay qua giải quyết nàng.
- Tố Ly, nghe lời - Chung Hồng Y khuyên Chung Tố Ly, Tư Nhâm Dã đứng lên tính toán đi tới khuyên nhủ cùng, còn chưa đi được hai bước bên kia đã đấu võ, Tư Nhâm Dã liền vội ngồi xổm lại.
Tư Nhâm Dã coi như là lần đầu tiên thấy tận mắt loại chuyện lớn này, có điều cách có chút xa, có điều động tác của mấy người thật sự nhanh, Tư Nhâm Dã căn bản không thấy rõ bọn họ làm gì, không khỏi nhớ tới có người kể đến chuyện học lén, cái này là nàng quang minh chính đại nhìn thêm mấy ngày cũng không học được một chiêu hai thức. Mặc dù xem không rõ nhưng cũng có thể biết, tỷ muội Võ gia đã chiếm thượng phong.
Tỷ muội Võ gia thật sự không hề tiểu nhân đánh lén Chung Tố Ly, chỉ là Chung Tố Ly thường xuyên giúp đỡ mẫu thân nhà nàng mà ra chiêu, nhất thời khiến Chung Hồng Y đau đầu không thôi, hơn nữa chính bà ta vốn có thương tích trong người, hai đánh một như thế này không phải diệu kế, vốn là muốn Chung Tố Ly chạy được xa rồi hai người có lẽ còn có thể chạy trốn, ai ngờ đứa nhỏ chưa từng sống trong giang hồ này ngu ngốc nhất có thể.
Họ Tư nhìn đánh nhau kịch liệt, thằng nhãi này lại thấy vỡ mật kinh hồn, các chiêu này nếu đều hướng vào trên người nàng thì nàng đã phải thành tương, họ Võ này xác thực không nên trêu chọc vào.
Tư Nhâm Dã còn chưa cảm khái xong thì bên kia Chung Hồng Y đã ngã xuống dưới kiếm của Võ Sở Vũ. Chung Hồng Y cũng không xin khoan dung:
- Ta chỉ cầu các người tha cho Tố Ly, nếu có lòng tốt hãy dẫn nó đến kinh, cha con bé có chức vị ở kinh, sẽ không trêu chọc các người - Trên giang hồ, sống chết chẳng qua chỉ trong nháy mắt, hiện giờ Độc Y Giáo đã sớm không thể cứu vãn, có thể khiến Chung Hồng Y nhớ đến cũng chỉ có Chung Tố Ly.
Thấy đánh nhau xong rồi Tư Nhâm Dã liền bật người chạy tới, nghe thấy lời của Chung Hồng Y thì không khỏi nhìn Chung Tố Ly nhiều hơn vài lần, thầm nghĩ nàng cứng rắn như vậy há lại sẽ đi cùng kẻ thù giết mẹ sao, Chung Hồng Y này thật sự buồn cười.
- Tố Ly, con cũng đừng trách móc bọn họ. Oan oan tương báo đến khi nào, bọn họ muốn giết ta tất nhiên là do ta có chỗ đáng hận - Chung Hồng Y làm sao là người thông thấu như vậy được, bà ta chỉ là muốn bảo vệ Chung Tố Ly.
Chung Tố Ly luôn luôn được cha mẹ bảo hộ, chưa từng thấy qua nhiều thứ, lệ trong mắt đã nghĩ muốn đi theo mẹ.
Võ Sở Vũ lại không có tâm tư giết người, kiếm đã hồi lâu cũng không chém, chuyện trên giang hồ đã sớm cách xa mình, lại vừa mới làm mẹ, thế nhưng lúc này đồng cảm cùng Chung Hồng Y, nếu Tiểu Sinh có chuyện gì thì chính mình chẳng phải cũng sẽ muốn dùng chính mình chịu giày vò thay thằng bé sao.
- Bà nói không sai, hiện giờ ta cũng không giết bà. Chỉ là không thể để bà đi hại người tiếp, ta muốn bà tự hủy võ công, hủy hết cổ độc trên người.
Nếu có thể nhặt về một mạng thì Chung Hồng Y tự nhiên nguyện ý, không nói hai lời liền xuất ra cổ độc giấu đầy toàn thân, đem một ít bình lọ giao cho Võ Sở Vũ, phất tay định phá huỷ cổ đặt ở trong hộp.
- Đợi một chút, Tình Căn Cổ của bà còn không? - Tư Nhâm Dã lại cắt đứt động tác của Chung Hồng Y khiến mọi người cả kinh, tỷ muội Võ gia rất kinh ngạc, Chung Hồng Y lại cười đến quỷ dị.
- Không ngờ tiểu tướng công thích khẩu vị này. Tất nhiên là còn, bất quá đồ chơi hiếm lạ này không có nhiều, chỉ còn lại một cái - Chung Hồng Y nói xong liền lấy ra một cái hộp đưa cho Tư Nhâm Dã, nửa đường bị Võ Sở Vũ chiếm mất.
- Cô cần cổ này là có dụng ý gì? - Sắc mặt Võ Sở Vũ có chút hồng lại vẫn phụng phịu.
- Đại gia coi mệnh đó không phải nói tôi cành lá không thịnh sao, có cổ này không phải là có thể phòng ngừa vạn nhất sao. Bất hiếu có ba cái, không con là lớn nhất - Tư Nhâm Dã nói rõ ràng mạch lạc, cũng không dám đưa tay đoạt lấy trên tay Võ Sở Vũ, vốn không đánh lại, hiện giờ trên người cô lại đổ đầy độc, cách xa xa vẫn tốt hơn.
- Tự cô cũng không phải sẽ không sinh, cô hiếu thuận như thế, muốn sinh mấy đứa thì sinh bấy nhiêu mới phải.
Võ Sở Vũ vốn định nói Tư Nhâm Dã thân là nữ tử, nếu muốn thì tìm một nam tử đích thị là không khó, có điều trong mắt người khác thì Tư Nhâm Dã là nam tử, quan hệ với cô lại mờ ám như thế, lời này nói ra không biết khiến bao người đỏ bừng mặt, đến Chung Hồng Y da mặt dày như vậy cũng chỉ có thể cười.
- Không cho thì thôi, dù sao tôi cũng đã có Tiểu Sinh - Tư Nhâm Dã nói thầm đi đến một bên.
- Động tác của bà nhanh lên, không cần để ý đến nàng - Võ Sở Vũ đành phải kiên trì thúc giục Chung Hồng Y. Chung Hồng Y động tác sảng khoái, tự cắt gân mạch xong buông mình mềm nhũn trên mặt đất, thật