Một buổi tối, không khí tựa hồ đặc biệt quái dị. Tư Tuấn Sinh nguyên bản ở một mình trong phòng bị Võ Sở Vũ phân phó bà vú mang đi. Tư Nhâm Dã vốn cũng muốn đi theo, Võ Sở Vũ tựa hồ lơ đãng nói một câu:
- Hôm nay tâm tình phụ thân hình như không tốt lắm, xem ra quý phủ có người phải gặp tai ương - Tư Nhâm Dã sao còn dám đi theo.
Ngồi mãi cũng không có việc gì, Võ Sở Vũ đang đặt ở trên bàn những gì còn lại trong bao quần áo của Chung Hồng Y, Tư Nhâm Dã còn không dám quay mặt nhìn, chỉ cố gắng liếc bằng khóe mắt. Thẳng đến khi chứng kiến Võ Sở Vũ mở ra một cái bình, ăn cái gì đó mới nhịn không được mở miệng:
- Cô đang ăn cái gì vậy?
- Tình Căn Cổ - Võ Sở Vũ uống trà, mặt không gợn sóng sợ hãi.
Tư Nhâm Dã quay đầu nhìn chằm chằm Võ Sở Vũ, rất không tin lời chính mình vừa nghe thấy, chỉ là nhớ lại nhiều lần vẫn chỉ có thể càng ngày càng rõ chính mình nghe thấy đích thật là ba chữ Tình Căn Cổ.
- Ăn ngon không? - Tư Nhâm Dã rất muốn hỏi vì sao nhưng trong lòng lại có một giọng nói bảo mình không nên hỏi, dừng một chút, chỉ có thể nhặt lên một vấn đề không liên quan.
- Tạm được, cũng là món ăn mặn mà thôi - Võ Sở Vũ xoay đầu lại trả lời, nói xong còn chẹp miệng, trở về chỗ cũ. Tư Nhâm Dã thật sự nghĩ không ra cần nói gì, không nói lời nào, không khí càng thêm kỳ quái.
- Cô...cô ăn cái này...làm gì? - Tư Nhâm Dã thủy chung không nhịn được, nếu là mình quấy rầy chuyện tốt của người khác thì vẫn nên nhanh chóng hỏi rõ ràng.
- Muốn đứa bé. Bằng không thì làm gì? - Vẻ mặt Võ Sở Vũ thật giống như trả lời mỗi ngày thời tiết rất tốt, trợn tròn mắt tựa hồ còn có chút nén giận chuyện Tư Nhâm Dã biết rõ còn cố hỏi.
- Cùng...cùng ai? - Tư Nhâm Dã cảm giác sau lưng có mồ hôi chảy qua lại giống như có một con sâu đi qua, không khỏi ngồi thẳng người, từ từ nhích lại gần.
Võ Sở Vũ nhìn nhìn bốn phía, xoay đầu lại nhìn chằm chằm Tư Nhâm Dã:
- Nơi này có người khác sao?
- Chúng ta...chúng ta không phải đã có Tiểu Sinh rồi sao? - Tư Nhâm Dã gãi gãi vạt áo, lau mồ hôi ở lòng bàn tay.
- Nhưng tôi còn muốn một đứa nữa - Võ Sở Vũ đưa tay ra lấy bình trà trên bàn, Tư Nhâm Dã hoảng sợ mang theo ghế dựa xê dịch về phía sau.
Tư Nhâm Dã còn chưa nghĩ ra nói gì thì Võ Sở Vũ lại đứng lên, Tư Nhâm Dã bật người đứng lên lui về sau một bước:
- Cô phải làm? - Trong thanh âm còn có chút phát run.
- Nếu cô không muốn thì tôi đi tìm người khác. Cô cũng biết tôi đã ăn Tình Căn Cổ, nói cách khác, Tiểu Sinh sẽ thành cô nhi - Võ Sở Vũ nói xong liền nhấc chân đi về phía cửa. Tư Nhâm Dã liền vội tiến lên chắn trước cửa.
- Hiện tại cũng đã muộn thế này, đi quấy rầy người khác rất không tốt - Tư Nhâm Dã nói xong lại cảm thấy có chút không đúng, nhanh chóng bỏ thêm một câu - Hơn nữa, nếu cô có con cùng người khác, vậy Tiểu Sinh gọi ai là cha chứ - Đại khái là chịu ảnh hưởng của Võ Hầu Chi, Tư Nhâm Dã cũng cảm giác mình là kẻ ở rể, nói qua cũng phải nói lại, nếu Võ Sở Vũ tìm người khác thì Tiểu Sinh lại càng không quay về được. Nghĩ đến đây, Tư Nhâm Dã nhất thời cảm thấy mình đang vì Tư gia có hậu nhân mà hy sinh chính mình.
- Không phải cô không muốn sao? - Võ Sở Vũ nhìn Tư Nhâm Dã đứng ở mép bàn, vẻ bận tối mắt mà vẫn thong dong.
- Ai nói không muốn, nhấc tay làm chút việc thôi - Tư Nhâm Dã mơ hồ thấy khóe miệng Võ Sở Vũ cười nhẹ, nhưng ngọn đèn hơi tối, còn cách một cái bàn nên có chút không thấy rõ.
Tư Nhâm Dã nói xong cũng không có động tĩnh gì, còn đang chờ Tình Căn Cổ có hiệu lực. Võ Sở Vũ thế nhưng thật thực thản nhiên đi đến bên giường ngồi xuống.
- Cô đứng xa như vậy làm gì? - Võ Sở Vũ thấy Tư Nhâm Dã vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Tư Nhâm Dã nghe được cũng nhanh chóng đi tới, ngồi xuống vị trí cách Võ Sở Vũ một người ngồi. Tư Nhâm Dã vừa ngồi xuống Võ Sở Vũ liền kéo lại, ôm cánh tay Tư Nhâm Dã, tựa đầu vào vai Tư Nhâm Dã, còn Tư Nhâm Dã rõ ràng thân mình có chút cứng ngắc. Tư Nhâm Dã cương cứng thân không dám có hành động gì, đầu tiên là quá mức xấu hổ, lễ Chu Công này, nói thế nào cũng là chuyện tu nhân, thứ hai là sợ đường đột đến Võ Sở Vũ, bị mất mạng tại chỗ.
- Cô đang chờ cái gì? - Võ Sở Vũ thấy Tư Nhâm Dã một bộ ở chờ cái gì thì có chút nghi hoặc. Hai nữ tử đích xác là không biết ai nên chủ động, nếu cứ ngồi như vậy thì chỉ sợ có thể ngồi đến sáng.
Tư Nhâm Dã cũng không dám trả lời mình đang đợi Võ Sở Vũ động dục, chỉ phải giả bộ vô tội:
- Hử? Không có.
Tư Nhâm Dã thấy cứ ngồi như vậy cũng không được, nhìn ngọn đèn trên bàn thì nhất thời có chủ ý, vội vàng lấy ra khăn tay từ trong ngực, tựa hồ có chút nhỏ, liền quay đầu hỏi Võ Sở Vũ:
- Cô có khăn dài một chút hay không?
- Khăn? Có một dải tơ lụa khá lớn, được chứ? - Võ Sở Vũ nguyên bản còn rối rắm cần chủ động trước hay không thì đột nhiên Tư Nhâm Dã hỏi khăn tay, còn có chút mờ mịt.
- Được được - Tư Nhâm Dã liên tục gật đầu.
Võ Sở Vũ liền đứng dậy lấy ra trong hộp ở trước gương một dải tơ lụa màu trắng. Tư Nhâm Dã nhận lấy liền kéo Võ Sở Vũ ngồi xuống, cầm dải tơ lụa cuốn cuốn, che trước mắt Võ Sở Vũ, vòng qua người, buộc dải tơ lụa từ phía sau. Võ Sở Vũ liền hiểu ra ý của Tư Nhâm Dã, từ từ nhắm hai mắt, cảm giác Tư Nhâm Dã đã tắt đèn tới gần, nhất thời có chút khẩn trương.
Võ Sở Vũ không nhìn thấy lại mẫn cảm với hơi thở bên người, nàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của Tư Nhâm Dã. Tắt đèn xong, Tư Nhâm Dã giống như tăng thêm lá gan, quay đầu nhìn Võ Sở Vũ, không khỏi đến gần vài phần. Võ Sở Vũ đã nửa người ngồi ở trong lòng Tư Nhâm Dã, mặt hai người chỉ cách một cái nắm tay. Hơi thở đều của Tư Nhâm Dã đánh vào trên mặt Võ Sở Vũ, mặt Võ Sở Vũ có chút nóng hâm hấp, từ lúc buộc lên dải tơ lụa thì chưa từng mở miệng nói chuyện, hiện nay hô hấp cũng thật cẩn thận.
Tư Nhâm Dã ngả tới phía trước, môi liền đụng phải môi Võ Sở Vũ, Tư Nhâm Dã nhè nhẹ chạm chạm liền rời khỏi, trợn mắt nhìn nhìn Võ Sở Vũ mới yên lòng nhắm mắt lại hôn tiếp. Tư Nhâm Dã đè nặng Võ Sở Vũ có chút ngửa về phía sau, Võ Sở Vũ liền nâng tay bám lấy vai Tư Nhâm Dã, Tư Nhâm Dã sợ Võ Sở Vũ quá mỏi, liền giơ tay vịn chặt eo Võ Sở Vũ. Tư Nhâm Dã tựa hồ còn ngại khoảng cách quá xa, dán rất gần, Võ Sở Vũ ngửa về phía sau, cánh tay ôm lấy cổ Tư Nhâm Dã, hai người đồng loạt nằm ở trên giường.
Ghé vào trên người Võ Sở Vũ, Tư Nhâm Dã liền rút ra tay bị Võ Sở Vũ áp dưới thân thể, lần mò lên lên cúc áo.
Cũng không biết là từ lúc nào, đại khái vốn do buộc lỏng, tơ lụa đã sớm chảy xuống một bên, đại khái là vạn sự khởi đầu nan, chuyện sau đó hai người thế nhưng thật sự không có điểm xấu hổ, cứ như vợ chồng nhiều năm thông thường.
Tục ngữ nói trên đầu chữ sắc có cây đao, sáng sớm hôm sau Tư Nhâm Dã nằm ở trên giường trong đầu liền toát ra một câu như vậy, trong lòng còn Võ Sở Vũ đang nằm, thời tiết chuyển lạnh, hai người cởi hết ôm ngủ thật ra lại ấm áp. Tư Nhâm Dã mở mắt ra, cúi đầu nhìn nhìn Võ Sở Vũ còn đang ngủ, thở phào một hơi.
Tư Nhâm Dã vừa nhẹ nhàng động đậy, Võ Sở Vũ liền tỉnh lại, Tư Nhâm Dã nhanh chóng nhắm mắt lại, nghiêng đầu giả ngủ. Võ Sở Vũ ngẩng đầu hôn một chút ở khóe môi Tư Nhâm Dã rồi lại nhắm mắt lại, tìm một vị trí thoải mái vị trí tiếp tục nằm ở trong lòng Tư Nhâm Dã:
- Dậy nói với tôi một tiếng.
- Ừ - Tư Nhâm Dã tự nhiên lên tiếng, đáp xong liền hận không thể xé miệng mình. Võ Sở Vũ ngẩng đầu nhìn Tư Nhâm Dã cười đến vui vẻ, một bàn tay vòng qua cổ Tư Nhâm Dã, nắm lấy vành tai Tư Nhâm Dã nghịch.
- Dã nhân, như bây giờ, có phải... - Võ Sở Vũ cố ý dài giọng, cũng không nhìn Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã động cũng không dám động:
- Hả?
- Giả bộ ngốc cái gì chứ - Giọng Võ Sở Vũ vẫn nhẹ nhàng ôn nhu như cũ, lời nói tiếp tựa như một giọt mưa rơi ở trên mặt hồ, Tư Nhâm Dã có chút chống đỡ không được.
- Ngày hôm qua...không phải... cô ăn Tình Căn Cổ sao? - Tư Nhâm Dã tự nói lên cũng không dám hít thở, thật cẩn thận.
- Cô có thấy nó phát tác sao? - Võ Sở Vũ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tư Nhâm Dã, Tư Nhâm Dã muốn quay đầu đi lại bị Võ Sở Vũ bắt quay lại - Cho nên cô phải chịu trách nhiệm - Võ Sở Vũ cố ý nói từng chữ một rõ ràng.
Tư Nhâm Dã nghe lại thật như trút được gánh nặng, thở phào một hơi:
- Tôi còn tưởng rằng cô muốn giết tôi chứ.
- Tôi còn tưởng rằng cô rất không muốn phụ trách chứ - Võ Sở Vũ cố