Thiên Hàng Đại Nhâm Vu Tư Nhâm Dã

Chương 27


trước sau


Buổi tối trở về phòng, Tư Nhâm Dã quả nhiên bắt đầu nhắc tới:
- Sở Sở, chuyện ăn tết sao có thể qua nhà nàng?
- Chúng ta đều là nữ thành hôn - Võ Sở Vũ quay đầu quệt miệng.
- Chuyện này không thể nói như vậy, nói thế nào đây cũng là năm đầu tiên chúng ta thành thân, nàng nhiều ít cũng nên chú ý đến cảm thụ của cha mẹ ta - Tư Nhâm Dã vẻ mặt nghiêm túc, tựa hồ có chút bất mãn.
- Vậy sao nàng không suy nghĩ đến cảm nhận của ta, bao nhiêu năm nay ta đều không về nhà ăn Tết - Võ Sở Vũ nói xong cái mũi bắt đầu chua xót, cắn răng không cho nước mắt rơi xuống.
Tư Nhâm Dã xoay người không nhìn Võ Sở Vũ, trước khi ngủ còn nói một câu:
- Vậy nàng trở về một mình, ta và Tiểu Sinh ở Đức Châu.
Võ Sở Vũ nghe xong vội vàng ngồi dậy, rút cái gối Tư Nhâm Dã đang nằm nện vào đầu Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã trước do gối đầu bị cướp mà đầu đụng vào ván giường trên gồ ghề, sau lại bị Võ Sở Vũ đập một cái thì trong lòng cũng toát ra một cơn tức, chống trả ngồi dậy, đang định mở miệng mắng chửi người thì vừa quay đầu lại thấy Võ Sở Vũ đang lau nước mắt. Lòng Tư Nhâm Dã lập tức mềm nhũn.
- Đừng khóc - Tư Nhâm Dã muốn ôm Võ Sở Vũ lại bị Võ Sở Vũ đẩy ra, muốn đưa tay lau hộ tay cũng bị đẩy ra, đành phải mở miệng.
- Ta không khóc - Võ Sở Vũ nói còn nức nở hai tiếng, nói dứt lời tựa hồ càng ủy khuất thêm, nước mắt rụng xuống xoành xoạch.
Tư Nhâm Dã nhìn nhìn bộ dạng của Võ Sở Vũ, kỳ thật muốn cười nhưng lại sợ nếu bật cười sẽ trực tiếp bị Võ Sở Vũ chưởng chết, tức thời không nhớ nổi làm thế nào để an ủi Võ Sở Vũ, chỉ ngồi không xem.
Võ Sở Vũ khóc chưa hết giận, trực tiếp đem gối ném vào người Tư Nhâm Dã. Tư Nhâm Dã buông gối chuyển tới bên cạnh Võ Sở Vũ, giữ chặt tay Võ Sở Vũ, Võ Sở Vũ không giãy ra, tựa vào lòng Tư Nhâm Dã, vẻ thực bất lực.
Tư Nhâm Dã thấy Võ Sở Vũ mềm xuống liền đánh bạo ôm lấy Võ Sở Vũ, vừa vỗ lưng cô vừa đổi chiều trấn an:
- Sở Sở, nếu không chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi.
- Hai đứa con tương đối dễ phân phải không, một đi với nàng một theo ta - Võ Sở Vũ còn có khí tức, nói vẫn khá hung ác, rất không hợp với bộ dạng chim nhỏ nép vào người.
- Không phải không phải, chờ nàng sinh con xong chúng ta cùng nhau về kinh ăn Tết - Tư Nhâm Dã kéo mền che bụng hai người, đầu mùa đông thời tiết đặc biệt dễ bị cảm lạnh.
- Nàng cho ta là ngốc sao? Chờ ta sinh xong thế nào cũng là sang năm, năm nay còn không phải ở chỗ này sao, hai bên đều tiện nghi cho nàng - Võ Sở Vũ nói hơi mềm đi, không còn hung dữ, chỉ là lạnh như băng.
- Nàng còn thiếu ta một đứa nhỏ mà - Tư Nhâm Dã kỳ thật không để ý năm mới đón ở chỗ nào, chỉ là năm nay là năm vừa cưới vợ lại vừa qua sống chết, trong nhà thật vất vả mới náo nhiệt một hồi, cha mẹ đích thị là trông ngóng đã lâu, nghĩ mấy ngày này cưới vợ đã quên mẹ thì có chút áy náy với Nhâm Hảo Nhi.
- Thiếu lúc nào chứ? - Võ Sở Vũ rất nghi hoặc, đứa nhỏ còn có thiếu với nợ?
- Lần trước nàng lừa ta nói nàng ăn Tình Căn Cổ...dù sao thì nàng thiếu ta một đứa trẻ - Tư Nhâm Dã nói nửa câu đầu liền dừng lại, nghĩ rằng Võ Sở Vũ nghe liền hiểu.
Lời nói chưa dứt, Võ Sở Vũ vừa nghe xong lại trầm mặt, ngồi thẳng người:
- Chẳng lẽ nàng nghĩ ta sinh con cho nàng nên mới lấy ta?
- Sao có thể! - Tư Nhâm Dã rất kinh ngạc Võ Sở Vũ lại có thể nghĩ như vậy - Cưới nàng mệt mỏi như vậy.
- Vậy vì sao nàng lấy ta? - Vấn đề này Võ Sở Vũ đã nín nhịn thật lâu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội hỏi ra miệng.
- Ta cảm thấy ở cùng một chỗ với nàng rất tốt - Tư Nhâm Dã nuốt vào câu nói "là nàng bảo ta cưới", lá gan nàng còn không lớn đến vậy, dừng một chút lại nói tiếp - Nàng thích ta, ta cũng thích nàng, vì sao không cưới nàng?
Võ Sở Vũ hiển nhiên miễn cưỡng thỏa mãn với vế sau, vội vàng hỏi dồn:
- Nàng thích ta?
- Ta cảm thấy ta thích nàng - Võ Sở Vũ vốn cho rằng Tư Nhâm Dã sẽ lại như trước pha trò, nói gì mà "lại nói linh tinh", câu trả lời lần này thế nhưng thật vui vẻ.
Tư Nhâm Dã vẫn tiếp tục nói:
- Ta vốn muốn kết hôn với nàng là bởi vì Tiểu Sinh, sau đó nàng bảo ta cưới nàng, ta biết nàngnhất định là thích ta, tuy rằng ta cũng không rõ thích là cái gì, trong lòng vẫn cảm thấy rất vui vẻ, cũng không còn nghĩ nhiều, rất nguyện ý. Ta cảm thấy nàng với Hinh Nhi và Thúy Thúy không giống nhau. Ta thích bọn họ nhưng sẽ không muốn cưới bọn họ, giống như với thích nàng không cùng một dạng. Sau khi rời kinh, ta mỗi ngày đều nhớ nàng, so với nhớ mẹ ta còn hơn. Ta còn sợ mẹ ta biết được sẽ không đáp ứng nên liền lừa bà. Sau đó cưới được nàng, ta cảm thấy ta so với tân lang quan trước kia ta từng thấy còn vui vẻ hơn.
Võ Sở Vũ sớm đã bị lời của Tư Nhâm Dã làm quên đi thương tâm tức giận vừa rồi, ngồi thẳng người ôm lấy cổ Tư Nhâm Dã, cười cười bắt đầu dẫn đường cho Tư Nhâm Dã:
- Vậy nàng có muốn hôn ta không?
Tư Nhâm Dã nhìn nhìn môi Võ Sở Vũ, thành thật gật gật đầu. Võ Sở Vũ liền hỏi tiếp:
- Vậy nàng có đau lòng cho ta không?
Tư Nhâm Dã nghĩ đến vẻ lê hoa đái vũ vừa rồi của Võ Sở Vũ thì vội vàng nói:
- Đau.
Võ Sở Vũ nhích lại gần trong lòng Tư Nhâm Dã, mặt chạm thật sự gần:
- Nếu ta đây thích người khác, nàng có tức giận không?
Tư Nhâm Dã không nói, chỉ một phát dùng sức áp Võ Sở Vũ dưới thân, hôn một cái trên môi Võ Sở Vũ, quay đầu đi hôn bên tai Võ Sở Vũ:
- Nàng sẽ không thích người khác.
Võ Sở Vũ bị Tư Nhâm Dã hôn hai cái liền ngây người, đầu óc có chút đần độn, một lát sau mới kêu lên:
- Dã nhân chết tiệt, nàng gạt ta!
Tư Nhâm Dã đã sớm cởi hết quần áo trên thân hai người, nghe được lời của Võ Sở Vũ thì đầu chôn ở ngực Võ Sở Vũ lại ngẩng lên:
- Ta là Tư Nhâm Dã, không phải Tư Dã Nhâm (gì cũng mặc kệ) - Nói xong cúi đầu cắn một cái ở xương quai xanh của Võ Sở Vũ.
Võ Sở Vũ dùng sức lật người, ai ngờ ngón tay Tư Nhâm Dã trực tiếp đi vào, Võ Sở Vũ không nhịn được ngâm nga ra tiếng, Tư Nhâm Dã thừa dịp Võ Sở Vũ không có lực dựng Võ Sở Vũ ngồi dậy, Võ Sở Vũ ôm lấy bả vai Tư

Nhâm Dã, mặt đỏ hồng:
- Nàng xấu.
Theo động tác của Tư Nhâm Dã, toàn thân Võ Sở Vũ như nhũn ra, nói rất nhiều từ không nên lời. Tư Nhâm Dã khẽ khàng cắn cắn vành tai Võ Sở Vũ:
- Ta đâu có ngốc như vậy, ngày đó đi kinh thành đón nàng, thấy nàng mặc đồ cưới ta chỉ biết là ta khẳng định thích nàng.
Võ Sở Vũ lại có chút bất mãn ừ hử vài tiếng:
- Chuyên tâm chút.
Hai người quá mức càn rỡ nên ngày hôm sau liền cảm lạnh, Võ Sở Vũ uống canh nóng vẫn không quên nói với Tư Nhâm Dã ở một bên:
- Chuyện ăn Tết còn chưa giải quyết đâu - Tư Nhâm Dã một bộ buồn ngủ ừ một tiếng.
Đến cuối cùng ăn Tết vẫn là ở Đức Châu, đêm ba mươi vừa qua cả nhà liền lên kinh. Bỏ hết nha đầu và bà vú ở nhà, năm người đều ngồi xe ngựa, thời gian so với đón dâu nhanh hơn không ít, tới kinh đô thì cách Nguyên Tiêu còn có vài ngày. Đây không phải là năng lực của Tư Nhâm Dã, đây là năng lực của Nhâm Hảo Nhi. Nhâm Hảo Nhi thực sự đối đãi với Võ Sở Vũ như con gái ruột thịt, khiến Võ Sở Vũ thật sự hổ thẹn, chủ động lui một bước, khiến Tư Nhâm Dã không ngừng khen mẹ già của mình lo xa nghĩ rộng trong lòng, thật sự là gừng càng già càng cay.
Người Võ gia cũng thật vui mừng, sớm đã thu thập một gian viện cho Tư gia ở, cũng không tính là đuối lý. Võ phu nhân thấy Võ Sở Vũ sắc mặt hồng nhuận thì biết đích thị là quả thật được đối xử không tệ, cũng phải, có nhà chồng nào chịu được chuyện mùng một liền cùng đến nhà mẹ đẻ chứ, thế này là nhìn ra được yêu thương của Tư gia đối với Võ Sở Vũ, bà lập tức đối với Tư Nhâm Dã lại có thêm yêu thương. Bà tự nhiên biết đứa con gái này của mình, bên ngoài tuy ôn nhu nhưng bên trong tính tình thật sự.
Võ Hầu Chi yêu nhất tự nhiên vẫn là Tư Tuấn Sinh, lúc này Tư Tuấn Sinh đã có phản ứng khi nghe thấy hai chữ 'Tiểu Sinh', còn có thể theo người lớn cười ha ha, đại khái là chịu ảnh hưởng của Võ Sở Vũ, thường xuyên còn có thể đẩy ra Tư Nhâm Dã muốn đến ôm nó, phát ra những âm thanh bập bẹ như ghét bỏ, chỉ điểm ấy thôi đã khiến Võ Hầu Chi yêu thích miễn bàn, cảm thấy ngoại tôn này thực trút giận cho mình.
Võ Hầu Chi thường xuyên mang Tư Tuấn Sinh đi chơi khắp nơi, Tư Tuấn Sinh cũng thân với Võ Hầu Chi và Võ phu nhân, không đói bụng thì cũng không làm loạn. Võ phu nhân và Nhâm Hảo Nhi như bằng hữu nhiều năm không gặp, hợp tính với nhau, Võ phu nhân nguyên bản còn luôn bày biện giá, Nhâm Hảo Nhi là ai chứ, không qua mấy ngày liền ở cùng Võ phu nhân như tỷ muội. Võ phu nhân thấy mẹ chồng con gái hòa đồng như thế thì tự nhiên vui vẻ.
Đại khái cũng chưa từng ở chung cùng nông phụ nhiệt tình nên không bao lâu sau, Võ phu nhân nguyên bản bị dính liền bắt đầu dính lại Nhâm Hảo Nhi. Nhâm Hảo Nhi nghe ngắt quãng chuyện giang hồ trong miệng Võ phu nhân, Võ phu nhân thích chuyện to nhỏ trong từ miệng Nhâm Hảo Nhi. Phụ nhân trò chuyện với nhau, Tư Lương tự nhiên không thể theo, cũng ngại xuất hiện ở trước mặt Tư Nhâm Dã và Võ Sở Vũ, bèn mỗi ngày ngâm mình ở quán trà, uống trà xem một chút sách, cũng rất tự tại.
Tới kinh đô, Võ Sở Vũ và Tư Nhâm Dã lại thật sự chân chân thật thật thành hai người, không ai đến nhiễu, có biết bao nhiêu hòa thuận, hôm nay đi dạo phố, ngày mai đi ném tuyết, nếu không phải trong lòng Tư Nhâm Dã còn băn khoăn địa tô trong nhà thì cũng không muốn trở về.
Mấy người ở kinh đô ngây ngốc thành nghiện, cứ nửa năm sẽ thấy ở kinh đô ngây ngốc một tháng, thường xuyên đi lại, Võ Hầu Chi thật sự cảm thấy Võ Sở Vũ so với trước khi lấy chồng còn thân hơn. Nhị tỷ của Võ Sở Vũ cũng gả ở trong kinh đô, nhưng thật không về nhà mẹ đẻ được nhiều như Võ Sở Vũ.
Lúc Tư Tuấn Sinh bốn tuổi, Võ Hầu Chi liền bắt đầu dạy nó tập võ, thằng bé bản thân cũng vui vẻ, ở Đức Châu không cần Võ Sở Vũ quản mà tự có thể luyện, Võ Sở Vũ vẫn lo lắng, mỗi lần đều ở bên cạnh nhìn.
- Dã nhân, ta nghĩ muốn thêm đứa nữa - Võ Sở Vũ cảm thấy sau khi Tư Tuấn Sinh tập võ thì trong nhà buồn đi không ít.
- Sao đột nhiên lại muốn sinh? - Tư Nhâm Dã trước đó nói một lần Võ Sở Vũ liền đánh một lần, nói sinh con rất đau.
- Ta cảm thấy lúc ta mang thai thì nàng đối với ta tốt nhất - Võ Sở Vũ cố ý bĩu môi giả bộ ủy khuất.
Tư Nhâm Dã trong lòng biết đây là giả, cũng hùa theo làm một bộ rất vô cùng đau đớn:
- Nương tử, vi phu ở trong lòng nàng là như vậy sao?
- Vậy nàng còn nấu nước giúp nữ nhân khác thì sao? - Võ Sở Vũ lấy tay chọc vào người Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã hiển nhiên lặng đi một chút:
- Sở Sở, bọn họ sắp sáu mươi, cùng tuổi với mẹ ta mà.
- Ai biết có phải là nàng nhìn trúng con gái nhà bà ấy hay không. Con gái bà ấy còn thật sự trẻ - Vị lão phụ nhân này là quả phụ trong thôn, trong nhà không có con trai, chỉ có bà cùng con gái sống dựa vào nhau, ngày hôm qua Tư Nhâm Dã trùng hợp thấy một mình bà tự nấu nước liền nấu giúp bà. Đã cao tuổi, thật sự không dễ dàng.
- Ta đây không nấu giúp bà ấy, nàng nấu giúp bà ấy, sau đó ta nấu giúp nàng, được không? - Tư Nhâm Dã nói loạn như thế Võ Sở Vũ cũng nghe hiểu, còn lạ lùng gật đầu nói được. Tư Nhâm Dã liền ôm Võ Sở Vũ ngủ.
Nếu Võ Sở Vũ đã khuyến khích thì tự nhiên Tư Nhâm Dã sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, trước đây nàng vừa tóm tắt rằng một người rất buồn, coi như suy nghĩ theo cách của Tiểu Sinh thì cũng muốn sinh thêm một đứa, Tình Căn Cổ không thể lãng phí.
Một năm này, tuy Tư gia không lên kinh, nhưng người kinh đô tự mình đến, ngay cả Võ Hầu Chi cũng ngây người ở Đức Châu mười ngày, thật sự là công việc nặng nề nên đành phải trở về. Trước khi đi còn dặn ngoại tôn âu yếm của mình ngàn vạn lần không thể nhàn hạ. Tư Tuấn Sinh sao sẽ nhàn hạ, Võ Sở Vũ mỗi ngày nâng bụng ở trong sân nhìn, Tư Tuấn Sinh luyện mười phần cố sức, tựa hồ là biết cần làm ca ca, đây là luyện cho đệ đệ hoặc muội muội xem.
Thời cơ chín muồi, Tư Mộc Vũ liền sinh ra. Vừa vặn là con gái, ngay cả tên cũng không cần nghĩ, tên mấy năm trước Võ Sở Vũ đặt cuối cùng được dùng tới, Tư Nhâm Dã cuối cùng đã kịp phản ứng, ôm Tư Mộc Vũ ý vị trêu đùa Võ Sở Vũ:
- Nàng đã sớm thích ta như thế sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện