Edit & Beta: Song Ngọc.
Kiều Na và Giang Phàm mang gà của bà Đinh về, hai người đều dính đầy bùn đất, cũng may trong xe có quần áo để tắm rửa.
Bà Đinh nhìn thấy gà rất vui vẻ, một hai đòi giết nó nấu ăn, Kiều Na vội bảo vệ, "Bà nội, con gà này sống cũng không dễ, tha cho nó đi!"
Bà nội Đinh nói: "Hai người các con đi đường xa như vậy để đến được nơi thâm sơn cùng cốc này của chúng ta, dù sao cũng phải đãi các con ăn ngon."
Kiều Na nói: "Bà nội, chúng con thích ăn rau dưa tươi, chỗ của tụi con thiếu chính là rau dưa, đối với tụi con mà nói, rau dưa nơi này mới là tốt nhất!"
Lúc này bà nội Đinh mới từ bỏ ý định giết gà, con gà kia ở trong sân kiêu căng ngạo mạn đi qua đi lại, hoàn toàn không biết mình vừa mới đã trải qua một hồi sống chết.
Hai giờ chiều, Giang Phàm và Kiều Na đi đến trường học. Trên xe Giang Phàm mang theo một ít đồ dùng văn phòng phẩm cùng với sách vở cho học sinh, đây là anh đặc biệt mua cho bọn nhỏ. Kiều Na đi cùng Giang Phàm, đem những đồ này chia cho học sinh.
Các học sinh rất khác biệt về tuổi tuổi tác, có đứa bốn, năm tuổi, cũng có đứa mười mấy tuổi, hiện tại bọn chúng lại học nội dung giống nhau, rốt cuộc tất cả mọi người đều chưa từng đi học.
Bọn nhỏ học tập rất chăm chỉ, chỉ cần là cái giáo viên đã dạy, mỗi người đều nghiêm túc học tập. Bọn họ biết cơ hội được học tập của mình không dễ, hơn nữa cơ sở quá kém, nếu muốn lấy được thành tích tốt, cần phải nỗ lực gấp bội mới được.
Kiều Na cùng Giang Phàm dạy cho bọn họ là ngữ văn tiểu học và toán tiểu học cơ bản nhất, trước đó giáo viên dạy họ ghép vần, hiện tại bọn họ muốn học chữ Hán. Về phương diện toán học, bọn nhỏ đã học xong toán cộng hai chữ số.
Kiều Na ngạc nhiên phát hiện, chỉ cần là kiến thức cô đã dạy, mỗi một đứa trẻ đều có thể nắm chắc, mặc kệ là đứa trẻ mười mấy tuổi hay là đứa trẻ chỉ mới vài tuổi.
Lúc tan học cô hỏi một chút mới biết được những đứa trẻ tiếp thu nhanh, sau giờ học sẽ trợ giúp những đứa trẻ học chậm, để bọn họ cũng có thể học được. Trong thôn thiếu giáo viên, bọn nhỏ tự mình làm giáo viên, đem những gì mình biết dạy lại cho những đứa trẻ khác. Cứ như vậy, kiến thức giáo viên dạy chỉ cần có một đứa trẻ hiểu rõ, đứa trẻ khác cũng có thể học theo được.
Loại tinh thần đoàn kết hỗ trợ học tập này làm Kiều Na thực cảm động, cô cảm thấy những đứa trẻ này khởi đầu chậm một chút, điều kiện kém một chút nhưng chỉ cần có tinh thần như vậy, một ngày nào đó có thể thành tài.
Người trong thôn chỉ biết Kiều Na và Giang Phàm là giáo viên từ nơi khác tới, nơi này tin tức bế tắc, không có người biết bọn họ là ai. Cuộc sông a ở chỗ này làm cho bọn họ cảm thấy rất nhẹ nhàng, tự tại, thậm chí hoàn toàn không muốn trở về.
Giang Phàm nói: "Chúng ta dứt khoác ở chỗ này xây mấy cái nhà, sinh mấy đứa nhỏ, cả đời ở chỗ này dạy học, không đi chỗ khác được không?"
Kiều Na trừng anh một cái, "Ai cùng anh sinh con? Hừ, ngay cả cầu hôn cũng chưa có, tưởng bở!"
Giang Phàm cười nói: "Cầu hôn dễ dàng mà, anh trở về lập tức đi mua nhẫn kim cương."
Kiều Na: "Nhẫn kim cương quá không sáng tạo, nếu anh không nghĩ ra được cách cầu hôn sáng tạo, em sẽ không đáp ứng! Hừ, cho rằng cầu hôn dễ dàng lắm sao?"
Giang Phàm ngốc, "Có sáng tạo?"
Cầu hôn thì có cái gì sáng tạo?
Lúc Kiều Na đi vào thị trấn mua đồ đã gọi một cuộc cho gia đình, nói rõ tình huống hiện tại, để trong nhà không cần lo lắng. Vốn dĩ cha Kiều và mẹ Kiều cho rằng cô đi đóng phim, cũng không có hỏi nhiều, không nghĩ tới con gái thế nhưng đến nông thôn dạy học.
Cha Kiều nói: "Thật ra cha cảm thấy chuyện này so với việc con đi đóng phim có ý nghĩa hơn! Mặc dù không có lấy tiền nhưng có thể giupa bọn nhỏ học được tri thức, thật là chuyện tốt!"
Mẹ Kiều xen mồm, "Không sai, ở đó nhiều một chút, trong nhà không có việc gì, con không cần lo lắng."
Lần đầu tiên Kiều Na phát hiện, tam quan của cha mẹ mình quả thực chính trực đến không thể chính trực hơn. Cô dặn dò cha mẹ không cần nói chuyện này với truyền thông, cha Kiều mẹ Kiều rất phối hợp mà đáp ứng.
Lúc cô tới thị trấn mang theo không ít tiền mặt, cô giúp bọn nhỏ mua một ít đồ cần dùng, lại giúp bà Đinh mua vật dụng hàng ngày, lúc này mới trở về.
Ở trong thôn một tháng, thời tiết đã dần nóng lên. Trong khoảng thời gian này lại có không ít người tình nguyện từ khắp nơi trên cả nước lục tục tới, cho bọn nhỏ lên lớp, dường như cách mấy ngày liền có người tình nguyện đến, rất nhiều người trong bọn họ vẫn là sinh viên còn đi học, dưới tình huống không giàu có, tự trả tiền đến nơi này, cò mang quà đến cho bọn nhỏ.
Nhóm người tình nguyện nhìn thấy Giang Phàm cùng Kiều Na, đều vô cùng hưng phấn.
"Thì ra hai người ở chỗ này!" Tiểu Ngô nói, "Ngày hôm qua em lướt weibo, trên mạng có rất nhiều người đồn đại nói hai người mất tích... Còn nói hai người bỏ trốn, ha ha, không nghĩ tới lại có thể đến nơi này, cũng phải, hoạt động này vốn chính là Phàm ca khởi xướng, những phóng viên đó cũng ngốc, không thể nghĩ được điều này."
Giang Phàm nói: "Nhưng không được nói chuyện này ra ngoài!"
"Yên tâm!" Tiểu Ngô vỗ vỗ bộ ngực, "Em là loại người này sao?"
Nhưng là nhiều người tình nguyện tới, luôn có người không giữ mồm giữ miệng, chuyện Giang Phàm cùng Kiều Na ở thôn Đinh Gia làm giáo viên cuối cùng vẫn bị tiết lộ ra ngoài. Rất nhiều phóng viên đuổi tới thôn Đinh Gia, nơi này lập tức thành tiêu điểm cho cả nước chú ý.
Kiều Na rất khó chịu, "Rốt cuộc là ai nói ra ngoài? Đã hứa sẽ giữ bí mật mà?"
Giang Phàm nhún vai, "Thôi, sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy, dù sao chúng ta cũng không có khả năng ở chỗ này mãi. Anh nghĩ, thừa dịp cơ hội này chúng ta có thể làm tuyên truyền giúp nơi này."
Trong lòng Kiều Na dao động, "Nói cũng đúng, nếu nơi này đã được nhân dân cả nước chú ý, có lẽ đối với các thôn dân là một chuyện tốt."
Lão Hà hấp tấp đuổi tới, nhìn thấy Giang Phàm và Kiều Na liền mắng một trận, hai người cũng không cãi lại, để ông ấy mắng mệt mỏi tự động ngừng.
Lúc Giang Phàm nhận phỏng vấn trong ngày nói: "Chúng tôi tới nơi này, một mặt là làm giáo viên, dạy cho bọn nhỏ một ít tri thức. Về mặt khác thật ra là tới kiểm tra hoàn cảnh địa lý một chút, bởi vì dân phong nơi này quá thuần phác, cho nên tôi muốn làm một tiết mục ở nơi này, chỉ là nhất thời còn chưa có nghĩ ra tiết mục nào tốt."
Lúc lời này của anh truyền ra, lập tức mấy chục gameshow đều phái đại biểu muốn cùng anh thảo luận hợp tác. Lão Hà cảm thấy chuyện tuyên truyền này đối với hình tượng hiện nay của Giang Phàm và Kiều Na đều có lợi, lập tức bắt đầu hoạt động.
Mấy ngày nay thôn Đinh Gia vô cùng náo nhiệt, phóng viên truyền hình tới lui, còn có các fan nối liền không dứt, những người này nếu tới cũng ngượng ngùng đi tay không, trên cơ bản đều mang theo một ít quà cho bọn nhỏ, mỗi đứa trẻ đều được chia một đống lớn văn phòng phẩm cùng sách vở, cũng đủ bọn họ dùng trong nhiều năm.
Kiều Na hỏi, "Anh nói gameshow là nghiêm túc sao? Làm ở chỗ này có thể tin được không?"
"Đương nhiên đáng tin cậy!" Giang Phàm nói, "Anh chọn được hai nhà, em nhìn xem có ý kiến gì không?"
Kiều Na lấy ghi chép của Giang Phàm, anh chọn một tiết mục địa lý, là giới thiệu kỹ càng tỷ mỉ về địa lý, phong thổ của thôn Đinh Gia. Còn có một tiết mục đương đại, mời vài ngôi sao đang hot, mọi ngời cùng nhau ở thôn Đinh Gia chơi vài trò chơi nhỏ, rất thú vị.
Có hai cái tiết mục giới thiệu này nhất định sẽ làm thôn Đinh Gia được người xem cả nước biết. Nếu có thể hấp dẫn đầu tư đến khai thác nơi này là có thể cung cấp cho người dân địa phương đủ vật dụng thực tế. Lực lượng của Giang Phàm và Kiều Na thật sự có hạn, nhưng nếu có thể để các thương gia khai thác đến, tình huống trong thôn sẽ cải thiện rất lớn.
Dưới sự hoạt động của công ty lão Hà, thành công đem hình tượng của Giang Phàm và Kiều Na tạo thành hai nghệ sĩ tốt nhiệt tình làm công ích không cần báo đáp trên mạng. Thôn Đinh Gia đã được rất nhiều người chú ý, người báo tên tới tình nguyện cũng nhiều hơn.
Đương nhiên, cũng có không ít người chú ý đến quan hệ của Giang Phàm và Kiều Na.
"Bọn họ là muốn tính toán tới đó sinh con đi? Ha ha! Đáng tiếc bị phóng viên phát hiện!"
"Chân tướng chỉ có một, hai người kia là đi hưởng tuần trăng mật!"
..............
Trong lúc tiết mục đang chuẩn bị, có không ít nhà tài trợ tìm tới cửa. Trong vòng vài ngày, nhà tài trợ đã lên đến mấy chục.
"Giang tiên sinh, xí nghiệp Nhiễm thị nói muốn cấp miễn phí dây điện và tháp tín hiệu cho thôn Đinh Gia, có điều đưa ra yêu cầu là muốn nói chuyện cùng Kiều tiểu thư!" Lão Hà lấy ra một phần hiệp nghị.
Giang Phàm nghe được hai chữ "Nhiễm thị" này liền khó chịu, trợn trắng mắt, "Anh ta tới tài trợ, hay là tới cướp người?"
Lão Hà: "..."
Giang Phàm càng nói càng tức giận, "Anh ta là đang hướng về phía Na Na nhà chúng ta mà tới! Đừng cho là tôi không nhận ra tâm tư này của anh ta, muốn cướp Na Na nhà chúng ta, không có cửa đâu! Cửa sổ cũng không có! Lỗ chó cũng không có! Phi!"
Lão Hà: "... Không cần phải phản ứng lớn như vậy, anh cảm thấy là đồng ý hay là không đồng ý? Giá dây điện không ít tiền đâu, đường xa như vậy, muốn mở điện
cũng tới mấy ngàn vạn..."
Giang Phàm nghĩ nghĩ, "Tôi hỏi ý kiến của Na Na một chút."
Mặc dù anh rất muốn cự tuyệt nhưng suy xét đến chuyện tốt vì tạo phúc cho người trong thôn này, nếu chuyện này thành thì trong thôn có thể sử dụng điện, dùng được các phương tiện chạy bằng điện đối với các thôn dân mà nói rất có ý nghĩa.
Kiều Na nghe nói việc này, thực vui vẻ mà vỗ tay nói: "Nhiễm tiên sinh thật là người tốt, cứ như vậy các thôn dân thật có phúc khí.
Đương nhiên là đồng ý! Vì sao không đồng ý? Không đồng ý quả thực là ngốc."
Giang Phàm: "... Anh thấy Nhiễm Ngọc Bác kia không phải người tốt gì, tám phần là hướng về phía em tới, nếu đưa ra yêu cầu gì cho em thì làm sao bây giờ?"
Kiều Na do dự một chút, "Đúng vậy... Nếu anh ta muốn em tiếp ngàn ván cờ, khi nào em mới có thể đánh xong?"
Giang Phàm: "..."
Vấn đề trọng điểm không phải chỗ đó có được không?
Kiều Na lại suy nghĩ trong chốc lát, trên mặt lộ ra thần sắc kiên định, "Được, một ngàn ván cũng được, chỉ cần trong thôn có thể mở điện, em cùng anh ta đấu cờ một năm!"
Lão Hà ở bên cạnh không nói lời nào, thấy cô hạ quyết tâm, lúc này mới nói: "Buổi tối hôm nay Nhiễm tiên sinh liền đến, nói là muốn cùng Kiều tiểu thư gặp mặt."
Giang Phàm vừa nghe liền quát, "Không được! Kiên quyết không được! Buổi tối đơn độc gặp mặt? Anh ta là muốn lên trời sao!"
Kiều Na: "Người ta giống như không có nói "đơn độc" đi?"
Giang Phàm: "Anh cũng phải đi, anh muốn đi anh muốn đi anh muốn đi!"
Kiều Na cảm thấy buổi tối một mình gặp mặt đàn ông là không ổn, có Giang Phàm ở bên cạnh, trong lòng cô kiên định chút. Đối với Nhiễm Ngọc Bác cô hiểu biết không nhiều lắm, phần lớn là hiểu biết qua các ván cờ, đối với người này thật ra không tiếp xúc nhiều lắm.
Buổi tối, xe của Nhiễm Ngọc Bác chạy đến thôn Đinh Gia, anh từ thành phố S ngồi máy bay tư nhân đến thành phố, sau khi xuống máy bay đã có tài xế lái xe chờ, không lâu sau liền đến thôn Đinh Gia.
Vốn dĩ thôn Đinh Gia có vị trí hẻo lánh, vô cùng khó tìm, nhưng từ lúc nơi này nổi lên vì Giang Phàm và Kiều Na, người tới nơi này nhiều hơn, rất dễ dàng tìm được.
Nhiễm Ngọc Bác ngồi trên một chiếc xe dã ngoại (xe có phòng ở), lúc Giang Phàm và Kiều Na đến, một vị quản gia mặc tây trang đen đã ở đó, nhìn thấy bọn họ, khong lưng chào rất lễ phép, sau đó dẫn bọn họ lên xe.
Nhiễm Ngọc Bác đang ngồi ở trên sô pha, nhìn chằm chằm ván cờ trước mắt, nhìn thấy có người tới, rất cao hứng đứng lên, mở ra hai tay với Kiều Na, "Quá tốt rồi, cuối cùng cũng gặp mặt!"
Giang Phàm tiến lên một bước, che ở trước Kiều Na, cười nói: "Nhiễm tiên sinh cũng vậy, đã lâu không gặp!"
Nói xong liền muốn duỗi ra hai tay cùng anh ta ôm.
Nhiễm Ngọc Bác tự động buông hai tay, vẻ mặt khó chịu mà nhìn Giang Phàm, "Anh không phải đạo diễn sao? Phim đều quay xong hết rồi, còn đi theo làm cái gì?"
Giang Phàm càng khó chịu, "Anh đầu tư liền đầu tư, một hai phải gặp cô gái nhà người ta là muốn làm cái gì?"
Nhiễm Ngọc Bác, "Tôi và Kiều tiểu thư là bạn tốt, gặp cô ấy một lần thì có làm sao?"
Giang Phàm: "Tôi và Na Na là người yêu, tôi đi theo tới thì làm sao vậy?"
Biểu tình của Nhiễm Ngọc Bác sững một chút, "Người.... yêu? Hiện tại đạo diễn đều vô sỉ như vậy sao? Quay một bộ phim liền biến nữ chính thành bạn gái? Kiều tiểu thư, có phải tên hỗn đản này ép buộc cô hay không? Không quan hệ, nói với tôi, tôi làm chủ cho cô!"
Giang Phàm một bộ dạng người thắng, "Anh đừng nghĩ muốn dùng thủ đoạn với tôi, tóm lại, Na Na là bạn gái của tôi, nói tài trợ thì có thể, phương diện khác cũng đừng nghĩ!"
Nhiễm Ngọc Bác không để ý tới Giang Phàm, đi đến bên cạnh Kiều Na, "Nói với tôi, có phải anh ta dùng điều kiện gì uy hiếp cô hay không? Đừng sợ, tôi đều có thể giải quyết giúp cô, tin tưởng tôi!"
Kiều Na nhìn hai người này vừa gặp là đấu, hơi có chút xấu hổ, "Cái này... Uy hiếp thật ra không có..." Ánh mắt Nhiễm Ngọc Bác sáng lên, "Vậy thì là dụ dỗ lợi ích? Anh ta ra bao nhiêu? Tôi ra gấp mười lần!"
Kiều Na cảm thấy đầu to ra, dụ dỗ lợi ích là cái quỷ gì? Trong đầu Nhiễm Ngọc Bác suy nghĩ cái gì vậy?
Nhiễm Ngọc Bác lại nói: "Kiều tiểu thư, tôi đứng ở góc độ thương nhân nhìn, xuất phát từ thời gian và ích lợi, cảm thấy nếu cô ở bên tôi, đối với chúng ta mà nói đều có lợi. Tôi có thể cho cô rất nhiều tiền tài, để về sau cô không cần vất vả đóng phim nữa. Mà cô có thể chơi cờ cùng tôi, tìm được nhiều bạn bè chơi cờ phức tạp, cũng có thể đề cao cờ nghệ của tôi. Kết hợp như vậy đối với cả hai chúng ta đều có lợi, không phải sao?"
Giang Phàm cả giận nói: "Rốt cuộc anh có nghe tôi nói hay không? Cô ấy là bạn gái của tôi!"
Nhiễm Ngọc Bác nói: "Anh cũng nói là bạn gái, còn chưa có kết hôn thì tất cả mọi người đều có cơ hội, cô ấy lựa chọn anh có lẽ chỉ là bởi vì anh là người đàn ông ưu tú nhất bên cạnh cô ấy, nhưng tình huống hiện tại không giống, có người ưu tú hơn xuất hiện, lý ra cô ấy nên có cơ hội chọn người mới."
Giang Phàm cười lạnh, "Người càng ưu tú... Không phải là anh nói chính mình đi?"
Nhiễm Ngọc Bác nói: "Đương nhiên! Tôi là người nói chuyện tương đối thẳng, cái gì cũng sẽ nói rõ, tôi cảm thấy tôi cùng Kiều tiểu thư ở bên nhau tương đối thích hợp, tôi tìm người điều tra qua, chỉ số thông mình của Kiều rất cao, bên ngoài cũng rất tốt, gia tộc không có bệnh sử, chứng minh gen không tồi, đối với người thừa kế Nhiễm thị đời sau sẽ có lợi. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là kỹ thuật cờ vây làm tôi rất vừa lòng, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tương lai nếu cô ấy mang thai, nhất định sẽ làm con mình trở thành cao thủ cờ vây nổi tiếng trên đời! Nếu Kiều tiểu thư đồng ý, có thể tuỳ tiện ra điều kiện."
Kiều Na nghe lời này cảm thấy rất kỳ cục, Nhiễm Ngọc Bác đánh giá cô như vậy là muốn đem cô trở thành một kiện hàng hoá tới tiến hành mua bán sao? Nguyện ý ra giá cao nhất, chỉ là bởi vì cảm thấy cô có giá trị?
Biết cờ vây, gen tốt, hai điều này này làm Nhiễm Ngọc Bác càng thêm vừa lòng cho nên anh ta nguyện ý dùng giá cao "Mua sắm" cô trở về, là ý này sao?
Giang Phàm đang muốn phản bác hai câu, Kiều Na đã mở miệng, "Thực xin lỗi, Nhiễm tiên sinh, nếu anh không phải muốn hợp tác thực sự, chúng ta chỉ đàm phán tới đây thôi. Tôi không phải một kiện hàng hoá, không phải anh ra giá là có thể mua, còn có... Tôi cùng Giang tiên sinh xác thật là người yêu, hơn nữa chúng tôi chuẩn bị kết hôn, cứ như vậy!"
Nói xong cô kéo tay Giang Phàm, đi tới cửa.
Giang Phàm ngơ ngẩn mà đi theo Kiều Na xuống xe, trong đầu lặp đi lặp lại một câu "Chúng tôi chuẩn bị kết hôn", "Chúng tôi chuẩn bị kết hôn"...
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, anh gần như nhịn không được mà muốn khóc.
Đi ra rất xa, Kiều Na mới dừng lại, thấy Giang Phàm vẫn luôn phát ngốc, hỏi: "Sao vậy? Sẽ không bị vị Nhiễm tổng kia chọc tức đến ngu đi? Không cần để ý đến anh ta, chuyện dây điện chúng ta lại tìm nhà đầu tư khác là được, loại chuyện công ích này vốn dĩ chính là xuất phát từ tự nguyện. Đừng lo lắng, luôn sẽ có nhà hảo tâm nguyện ý làm, chuyện này đối với nhà đầu tư mà nói cũng là tuyên truyền chính diện."
Sau một lúc lâu Giang Phàm mới mở miệng: "...Em... Em nói là thật sao?"
"Ừm, thật sự!"
Giang Phàm bỗng nhiên nhảy dựng lên, bế Kiều Na lên, hôn lên mặt cô một cái, "Vậy chúng ta lập tức trở về đăng ký, ha ha ha, hôm nay là ngày lành..."
Nói nói liền hét lên.
Kiều Na: "..."
Kết hôn?
Cô không nghe lầm đi?
Hình như lúc nãy... cô... thật sự nói hai chữ kết hôn này...
Nhưng rõ ràng là Giang Phàm vẫn chưa cầu hôn có được không?