Thiên Hậu Trở Về

Cô ấy là ai?


trước sau

Cả hai đều nghe được hơi thở của nhau

Khi Hạ Lăng cảm thấy tư thế của hai người hình như không thích hợp cho lắm, thì đã muộn Cô không dám động đậy, chỉ khẽ chớp chớp hàng lông mi dài cong như những cánh bướm, mở to đôi mắt đang ngập nước nhìn chằm chằm boss Lệ Đôi mắt sâu sắc, sống mũi thẳng tắp của anh, đôi môi mỏng tuyệt đẹp, yết hầu, xương quai xanh, lồng ngực

Hai gò má của cô đỏ ửng, thân thể nóng rực, tim đập liên hồi

Lệ Lôi cúi đầu, tiếp tục hôn cô, thâm nhập mạnh mẽ

Hơi thở của cô trở nên dồn dập, nhìn bàn tay anh chuẩn bị tiến vào trong vạt áo của mình, cô nhẹ nhàng đẩy anh: "Lệ Lôi, đừng mà"

Anh đang say đắm trong khoảnh khắc này, nhưng anh vẫn khống chế bản thân vì cô không muốn Trên tấm thảm dưới nền nhà trong căn phòng bao của quán trà, ở một nơi qua loa sơ sài như vậy, anh không thể muốn cô được Anh buông cô ra, chạm nhẹ trán với cô, giọng nói nhỏ đến mức nghe không rõ: "Mình về nhà tiếp tục nhé?"

"Ai muốn tiếp tục chứ" Hai gò má của cô đỏ ửng lên

Lệ Lôi mỉm cười, lại cúi xuống hôn cô, sau đó mới đứng dậy

Cô cũng vội vàng ngồi dậy, quay lưng về phía anh, lập tức chỉnh sửa lại quần áo bị xộc xệch, tim cô vẫn đập liên hồi, thậm chí còn cài sai vài cái cúc áo

Anh nhìn thấy cô luống cuống vội vàng như vậy, chỉ biết âm thầm cười khổ

Ngay cả vành tai của cô cũng nóng ran đỏ ửng

Thật kỳ lạ, chuyện nam nữ, ở kiếp trước, cô đã làm qua không biết bao nhiêu lần, khi ở cùng với Bùi Tử Hoành, cô cũng chưa bao giờ cảm thấy ngại ngùng như thế Ở kiếp này, cũng không phải lần đầu trải qua chuyện này với Lệ Lôi, khi còn ở trong nhà họ Lệ, anh đã ép buộc cô hai lần, lúc đó cô chỉ cảm thấy đau đớn hoảng sợ, không giống như bây giờ, chưa nói đến chuyện nhìn thấy cơ thể của anh, chỉ cần trong đầu vô tình nghĩ đến, cô đã cảm thấy ngượng ngùng muốn tìm chỗ trốn rồi

"Để anh giúp em" Giọng Lệ Lôi trầm ấm

Thân thể cô cứng đờ, tâm trạng rối bời nhưng cô không biết là nên từ chối anh, hay là để mặc anh muốn làm gì thì làm? Trong lúc cô còn ngây người ra đó, Lệ Lôi đã đến sau lưng cô, hai tay vòng qua người cô, giúp cô cài cúc áo ở phía trước Khuôn ngực của anh áp sát vào tấm lưng cô, hơi thở mềm mại lướt qua vành tai, nhiệt độ đôi bàn tay ở phía trước tuy cách một lớp áo phảng phất nhưng đủ để thiêu cháy làn da mỏng manh của cô Hạ Lăng muốn anh tránh qua một bên, nhưng lại không thể mở miệng, cô sợ giọng nói yếu ớt của mình lại bị anh chế nhạo

Trai đẹp trước mắt, thật đúng là dày vò mà

Bạn nhỏ Hạ Lăng chưa bao giờ cảm thấy thời gian dài vô tận như vậy, chỉ có vài phút trôi qua mà như cả một thế kỷ Cô đợi anh cài xong từng chiếc cúc áo mà tựa như cảm động đển rơi nước mắt, cô gần như nín thở, đến khi anh buông cô ra, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng xong rồi Nhưng ẩn sâu bên trong, cô lại cảm thấy mất mát và trống rỗng, giống như vẫn muốn cùng anh dây dưa ôm ấp mãi không thôi

Hạ Lăng à, ngươi thật không có thuốc chữa mà

Cô thầm mắng chính mình

Boss Lệ vẫn cố ý trêu chọc cô: "E căng thẳng sao? Sợ gì chứ, sau này mỗi ngày anh sẽ đều giúp em thay quần áo" Giọng nói khàn khàn nhưng hàm ý bên trong bộc lộ quá rõ ràng, gương mặt vừa hết đỏ của cô lại bắt đầu nóng rực trở lại

"Ai cần anh mỗi ngày đều giúp em mặc quần áo!" Cô hung dữ nói

"Vậy anh mỗi ngày đều sẽ giúp em cởi quần áo nhé" Boss Lệ cười đầy hàm ý

Bạn nhỏ Tiểu Lăng cảm thấy cả người đều không ổn

Cả hai người phải mất rất lâu mới chỉnh sửa xong quần áo, tóc tai, Hạ Lăng choàng khăn, đeo kính râm vào, rời khỏi quán trà Lệ Lôi sợ bên ngoài có người theo dõi, anh đợi một lúc sau, mới từ cửa sau đi ra ngoài

Buổi tối, trong phòng ngủ, Hạ Lăng nằm trên giường, xoay tới xoay lui mãi không ngủ được Trong đầu, một lát lại nghĩ đến gương mặt đẹp trai tuấn tú của Lệ Lôi, một lát lại nhớ đến hơi ấm từ nụ hôn và đôi bàn tay anh

Cô cảm thấy bản thân mình điên rồi, một người phụ nữ trải qua hai kiếp luân hồi, tại sao lại như một cô thiếu nữ mới lớn đang yêu thế này? Cô ôm chăn bông lật tới lật lui cả buổi, quyết định ngồi dậy, đi chân trần sang phòng bên đánh thức Lạc Lạc

"Cậu nói xem, trong lòng cứ nhớ mãi về một người, nhớ đến nỗi không ngủ được, là sao vậy?"

Lạc Lạc đang ngủ mơ màng, bị cô gọi dậy nên đang suy nghĩ xem
có nên vứt cô bạn cùng phòng này ra ngoài hay không đây? Cô bé nhắm tịt mắt muốn nằm xuống gối: "Là đàn ông phải không? Cậu đang yêu đấy, tìm một người ngủ cùng là ổn thôi"

Hạ Lăng trợn mắt há hốc miệng, cô không nghĩ rằng một người thuần khiết như Lạc Lạc có thể nói ra những lời này: "Cậu, cậu, cậu Có phải là Lạc Lạc không vậy?"

"Ai da đừng làm ồn" Lạc Lạc đang say sưa trong giấc mộng, mắt nhắm chặt huơ tay đuổi cô đi như đuổi ruồi: "Nam thần à Đợi em Nam thần"

Hạ Lăng: ""

Cô yên lặng nhìn khóe miệng Lạc Lạc chảy nước dãi, ai chà, cô gái nhỏ này không giống lúc mới vào nghề, đáng yêu ngây ngô nữa rồi, cô ấy trưởng thành rồi, cũng biết yêu rồi đấy

Hạ Lăng không thèm để ý đến Lạc Lạc mê ngủ như heo kia nữa, cô trở về phòng mình tiếp tục ngây ngốc

Bên kia, Lệ Lôi ngồi trong phòng đọc sách ở nhà

Trên màn hình máy tính hiển thị có email đến, anh mở ra xem, trong đó là bản phân tích những dòng ký hiệu được khắc thêm lên trên tấm bùa hộ mệnh của Hạ Lăng Đúng là ngày tháng năm sinh, một dòng là của anh, còn một dòng, làm tim anh đập nhanh

Độ tuổi không đúng

Tiểu Lăng của anh, cùng lắm mới chỉ mười tám tuổi

Dựa theo tính cách đơn giản ngây thơ của cô, quả thực giống như những thiếu nữ mới lớn chưa từng trải đời, chưa hề bị ảnh hưởng bởi thế giới khốc liệt bên ngoài, giống như những góc cạnh chưa từng bị gọt giũa

Nhưng mà, độ tuổi trên ngày tháng năm sinh kia, lớn hơn cô rất nhiều

Điều này đúng là không thể tưởng tượng được

Cho dù cô đã đi phẫu thuật thẩm mỹ, hoặc là đi tiêm thuốc trẻ hóa vào cơ thể, nhưng tính cách không thể nào giả mạo được, một người phụ nữ đã sống lâu như vậy, sao có thể giữ mãi tính cách trẻ con ngây thơ được?

Đợi đã Có một người

"Diệp Tinh Lăng" Cái tên rất giống, cả độ tuổi cũng giống của cô ấy

Thiên Hậu đã qua đời, Hạ Lăng

Chẳng lẽ nào, Diệp Tinh Lăng chính là Hạ Lăng sao?

Lệ Lôi bị dọa bởi chính suy nghĩ của mình, lập tức đi tìm hiểu tài liệu về ngày sinh nhật của Hạ Lăng, anh thở phào nhẹ nhõm trước kết quả điều tra được, thật tốt quá, ngày sinh của bọn họ không giống nhau

A ngẫm nghĩ một hồi thấy cũng đúng, Thiên hậu Hạ Lăng đã mất, sao có thể sống lại được?

Cho dù là Hạ quốc sư, e rằng cũng không thể điều khiển được vòng sinh tử luân hồi

Lệ Lôi tự rót cho mình một ly rượu để trấn an bản thân, trong lòng thầm suy đoán, có lẽ là trước kia Tiểu Lăng là trải qua phẫu thuật thẩm mỹ để thành hình dạng của Diệp Tinh Lăng bây giờ, hoặc là, tướng mạo của cô vốn dĩ đã trẻ trung như vậy Tuổi tác của cô lớn như vậy sao? Không, không sao đâu, cùng lắm từ tình yêu anh em trở thành tình yêu chị em, anh vẫn yêu cô, mãi mãi chỉ mình cô mà thôi

Cảm giác của Lệ Lôi lại trỗi dậy, anh lại quên mất một việc

Ngày sinh của Diệp Tinh Lăng có thể làm giả, thì tại sao Hạ Lăng lại không thể?

Hạ Lăng vốn là một đứa trẻ mồ côi, vốn dĩ không thể biết chính xác được ngày tháng năm sinh của mình, ngày sinh mà cô thông báo với mọi người, chính là ngày cô được Bùi Tử Hoành đem về nuôi dưỡng Cô gọi ngày đó là ngày cứu rỗi Tình yêu của cô và Bùi Tử Hoành quá kín đáo, việc liên quan đến ngày sinh của cô, chỉ có Bùi Tử Hoành và một vài người thân cận mới biết, còn mọi người bên ngoài thì sao? Tất cả đều cho rằng những thông tin cá nhân của cô được công khai trên mạng đều chính xác, không có gì sai sót

"Chỉ cần em không phải là Hạ Lăng, thì là ai cũng được" Lệ Lôi thì thào nói

Tình yêu của Hạ Lăng và Bùi Tử Hoành rất nồng nhiệt, nếu như thực sự là cô, thì trong trận chiến tình yêu này, anh chưa bắt đầu mà đã phải chịu thua rồi

Anh không thể chấp nhận được kết quả như vậy

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện