Để kiểm soát phạm vi giao tiếp của cô, Bùi Tử Hoành không cho cô dùng điện thoại, cô muốn liên lạc với bên ngoài thì chỉ có thể dùng điện thoại bàn trong nhà. Cô chạy về phòng ngủ, bấm số điện thoại của Bùi Tử Hoành: "Bùi Tử Hoành! Anh giấu nhẫn của tôi đi đâu rồi?"
Đầu dây bên kia, giọng Bùi Tử Hoành khá âm trầm: "Anh đã nói rồi, đó không phải thứ mà em nên có. Anh đã giao nó cho Sở Sâm, để anh ta đi nung nó rồi. Em muốn mang những thứ đó về nhà, thì cứ việc thử đi, Hạ Lăng, đừng không biết trời cao đất rộng."
Cô không kịp nghe anh ta nói nhảm, lập tức cúp điện thoại, tra danh bạ để gọi cho Sở Sâm: "Sở Sâm! Bùi Tử Hoành có đưa cho anh một chiếc nhẫn treo trên dây chuyền không?"
Sở Sâm rất cung kính: "Có."
"Anh mang trả nó cho tôi!"
"Ông chủ bảo tôi nung chảy nó." Tiếc rằng, giọng anh ta thì cung kính, nhưng lời lẽ bên trong thì chẳng hề dao động: "Hiện tại tôi đang xử lý việc này, nếu cô muốn tận mắt nhìn thấy nó biến thành một vũng nước, thì có thể mở video lên."
"Đừng nung nó!" Hạ Lăng hoảng sợ, vội vàng mở video lên, quả nhiên Sở Sâm đang đứng trước một cái máy, nhìn nhân viên điều khiển ném chiếc nhẫn bạch kim vào trong đó, hòa tan nó thành một vũng nước.
Lòng cô chìm xuống.
Sở Sâm nhìn cô, vẫn mỉm cười rất thân mật: "Cô Diệp, cũ không đi mới không tới được, cũng chỉ là mấy gam vàng trắng thôi mà? Cô đi theo ông chủ, muốn cái gì mà không có chứ? Cần gì phải để ý như vậy."
Cô vừa đau lòng vừa tức giận, lồng ngực phập phồng liên tục, chỉ muốn xé nát gương mặt giả nhân giả nghĩa của anh ta ra.
Nhưng cô biết mình không làm được, nên chỉ có thể tắt video đi, đồng thời cúp điện thoại luôn.
Không còn… Chiếc nhẫn không còn nữa.
Người cô trượt xuống theo vách tường, cô ngồi dưới đất, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Hạ Lăng cứ ngồi im ở đó, không biết đã qua bao lâu.
"Cô Diệp, sao cô lại ngồi đây? Trên đất lạnh lắm, cô…" Là giọng của mẹ Chu. Bà đang vừa lo âu, vừa lo lắng khuyên cô: "Cô mau đứng dậy đi, bữa trưa cô muốn ăn gì? Tôi làm cho cô ăn. Nếu cậu chủ nhìn thấy cô thế này, chẳng phải sẽ đau lòng sao?"
Mẹ Chu khuyên cô rất lâu, nhưng Hạ Lăng vẫn không chịu nhúc nhích.
Mẹ Chu thở dài, bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Không biết lại qua bao lâu sau, có tiếng bước chân vọng tới, có ai đó đứng chắn ánh sáng của cô, để thân hình của cô bị bao phủ trong bóng tối. "Tiểu Lăng." Là Bùi Tử Hoành. Tựa như cuộc tranh cãi trong điện thoại chưa từng xảy ra, giọng của anh ta vừa ấm áp vừa dịu dàng: "Đừng cáu kỉnh nữa, đi ăn cơm với anh đi, dạo này em gầy đi nhiều đấy."
Cô không nói gì cả, cũng không nhìn anh ta.
Bùi Tử Hoành ngồi xổm xuống, ôm cô vào trong ngực.
Cô giãy ra như người bị điện giật, nhưng không tránh thoát được, đành phải ngẩng đầu, khàn giọng nói: "Buông tôi ra."
Bùi Tử Hoành không chịu buông tay. Anh ta nhìn qua sắc mặt của cô, nhíu mày lại. Cuối cùng anh ta đã biết vì sao mẹ Chu lại lo lắng, gọi anh ta về ngay như vậy. Lúc này mới cách thời điểm anh ta ra ngoài có mấy tiếng thôi, mà cô đã tiều tụy đến không còn hình người nữa rồi. Không thể nói rõ là cô làm sao, nhưng nhìn cô rất giống một bông hoa hồng khô héo, đã mất đi toàn bộ sức sống, như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ hóa thành tro bụi.
Bùi Tử Hoành cảm thấy đau lòng, nên càng ôm cô chặt hơn.
"Em ăn chút gì nhé." Anh ta dịu dàng nói: "Anh đã hẹn với hai cửa hàng châu báu rồi, mai bọn họ sẽ mang những món trang sức mã não, phỉ thúy mới nhất tới, có cả kim cương mà em thích nhất nữa. Em muốn mua gì thì mình mua cái đó."
Thấy cô vẫn không nói lời nào, Bùi Tử Hoành ôm cô dậy, đặt lên trên giường.
Giường chiếu đã được mẹ Chu dọn dẹp rồi, cũng thay thành một chiếc chăn lông mềm mại, sạch sẽ khác. Bùi Tử Hoành đi lấy khăn mặt nóng đến lau mặt cho cô, lại đặt một bộ đồ gấm tơ tằm màu trắng ở trước mặt cô: "Bộ quần áo này anh mới mua. Anh nhớ là em thích
chất vải và màu sắc này. Không biết có vừa người em không, em mặc thử đi. Sau khi thay xong thì xuống lầu, anh đợi em ở dưới lầu ăn cơm."
Anh ta dừng lại, thấy cô vẫn thờ ơ, còn nói: "Anh thay giúp em nhé?"
Hạ Lăng run lên, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta, giọng nói không lưu loát: "Tự tôi thay."
Bùi Tử Hoành hài lòng, đi xuống lầu chờ cô.
Hạ Lăng chờ anh ta đi ra ngoài, chuyện đầu tiên cô làm là xuống giường, khóa trái cửa phòng. Thật ra, từ lúc anh ta xông vào đêm qua, cô đã biết khóa cửa cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng cô vẫn khóa cửa lại, để mình có thể yên lòng hơn một chút.
Hạ Lăng mở chiếc váy dài màu trắng tơ tằm kia ra, rất đẹp, cũng đúng là phong cách cô thích.
Ở chung mấy chục năm, Bùi Tử Hoành luôn biết rõ cô muốn cái gì, cũng luôn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trước khi cô mở miệng. Hạ Lăng đoán, kiểu váy này, anh ta không mua mỗi một chiếc. Sáng nay khi đi tìm chiếc nhẫn bạch kim, cô có đi vào trong một căn phòng đựng đồ, lúc ấy cô không để ý lắm, nay nghĩ lại, trong ấy chứa đầy những bộ váy, giày, mũ kiểu mới, chưa xé mác, có lẽ là anh ta chuẩn bị sẵn cho cô.
Đời trước, cô rất cảm động với sự quan tâm của anh ta.
Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy đáng sợ.
Nơi này tựa như một chiếc lồng giam, mà cô chính là một con rối bị nhốt ở trong đó. Dù có được trang trí thật xinh đẹp, thật đắt tiền, thì cũng chỉ vô dụng, vì cô không thể làm trái mệnh lệnh của chủ nhân. Cô chỉ có thể thích những thứ anh ta thích, thưởng thức những gì anh ta thưởng thức. Một món đồ nếu anh ta không cho phép cô giữ lại, thì chắc chắn cô sẽ phải vứt bỏ.
Hạ Lăng mặc bộ váy dài kia vào.
Nhìn bóng hình trong gương, cô cảm thấy mình đúng là một con rối xinh đẹp.
Cô bây giờ cũng chỉ có thể làm một con rối.
Xuống dưới lầu, đi vào trong phòng ăn, Hạ Lăng phát hiện trong nhà ăn đã có rất nhiều đồ ăn được bày lên, toàn là món cô thích. Bùi Tử Hoành ngồi xuống đối diện cô, đang gọi điện thoại nói chuyện với một đối tác làm ăn nào đó, thấy cô đi vào, anh ta nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Hạ Lăng đoán, anh ta đã phải bỏ việc để chạy về vì cô.
Bùi Tử Hoành là người luôn làm việc theo kế hoạch có sẵn, dù từ trước đến nay anh ta đều rất bận, nhưng mọi chuyện luôn vẫn đâu vào đấy, tuyệt đối không có tình trạng đến giờ ăn cơm mà vẫn phải làm việc. Điều này không phù hợp với tác phong của anh ta.
Vậy thì chỉ có một lời giải thích, sự khác thường của cô sáng nay đã làm rối hành trình của anh ta.
Nhưng vậy thì sao?
Hạ Lăng thờ ơ, là anh ta đột nhiên xuất hiện, làm rối loạn cuộc sống của cô.
Trước mặt toàn là món ngon, nhưng phải ngồi ăn với người mình không thích, thì cũng khó mà ăn nổi. Hạ Lăng chỉ ăn mấy đũa là không ăn nổi nữa. Cô chẳng hào hứng lắm, đặt bát xuống.
Bùi Tử Hoành ấm áp hỏi: "Em no rồi à?"
Cô không nói gì cả.
"Ăn ít như vậy thì sao được?" Anh ta ra hiệu cho mẹ Chu múc cho cô một bát canh: "Lại uống bát canh đi."
Hạ Lăng không có sức để cãi nhau với anh ta. Cô ngoan ngoãn cầm thìa uống canh. Canh gà mái hầm đông trùng hạ thảo của mẹ Chu từ trước đến nay vẫn rất ngon, nhưng bây giờ cô chỉ uống một thìa đã cảm thấy khó chịu, cả miệng đắng ngắt, mãi mới nuốt được xuống, sau đó làm thế nào cũng không uống được thêm thìa thứ hai.
Bùi Tử Hoành vẫn luôn chú ý tới cô: "Không vừa miệng à?"
Cô lắc đầu, cảm thấy dạ dày không thoải mái, nên đẩy bát ra.
Bùi Tử Hoành thấy cô không thoải mái thật, thì cũng không ép cô uống nữa.