Hắng giọng, cô hỏi lại:“Còn… chuyện của chú nhỏ thì sao?”“Ôi, cậu còn không biết ngượng sao?” Diệp Hạo Vỹ lộ vẻ phấn khích không thể tưởng tượng nổi.“Hôm qua, con bạch tuộc nhà cậu cứ giở trò, bám lấy chú Tư nhà tôi không chịu buông. Rốt cuộc cậu đã uống bao nhiêu vậy? Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gặp chú cậu cũng đều như chuột gặp mèo. Chuyện hôm qua, thật sự làm tôi mở rộng tầm mắt nha!...”Diệp Hạo Vỹ vẫn líu lo không ngừng kể chuyện. Cả người Lục Khinh Lan như bị đóng băng tại chỗ.Bạch tuộc? Bám chặt không buông? Giở trò? Còn có cảnh sáng nay, quần áo bị ném khắp phòng…Giây tiếp theo, trí nhớ nguyên bản mơ hồ bỗng dưng trở nên rõ ràng.Ngày hôm qua, cô và bạn trai Mạc Dương cãi nhau một trận không nhỏ, thậm chí còn nói ra lời chia tay. Thời điểm thương tâm nhất, một mình cô đã uống rất nhiều rượu. Nhưng hôm qua, trong hoa viên có một vài bạn tốt đã bày tiệc thịnh soạn chiêu đãi Diệp Đình Phong, cô cũng không ngoại lệ bị kéo đi.Ừm ... sau đó thì…“Lan Lan, cậu buông tay ra, tôi đưa cậu về.”“Không buông. Không buông. Tôi nói là không buông.” Lục Khinh Lan gắt gao bám chặt lấy quần áo người kia. "Nếu như còn dám kéo tôi, tôi liền khóc cho cậu xem."Miệng vừa nói, tay vừa sờ soạng lung tung:“A? Anh là ai vậy? Hmm… Sao tôi lại không nhớ vậy?”“Cẩn thận kẻo ngã.” Thầm thở dài, Diệp Đình Thâm đỡ lấy thân thể đang chao đảo của cô, “Ngoan nào, tôi đưa cô về nhà, được không?”“Huhu...” Lục Khinh Lan khóc như một đứa nhỏ, “Tôi không muốn về, không muốn, đừng…”Nháo nhào xong, Lục Khinh Lan bất ngờ ôm chặt lấy Diệp Đình Thâm, ngước khuôn mặt đỏ ửng của cô lên, tùy tiện hôn.“Lục Khinh Lan, cô đừng làm bậy, cô…”Ahhhhh! Chuyện này… Lục Khinh Lan không còn mặt mũi để nhớ lại nữa!Thật là xấu hổ quá đi!Không được, không được, sau này gặp lại chắc chắn là rất mất mặt! Phải tranh thủ thời gian bỏ trốn thôi!Chính xác! “Trong ba nướu sáu kế, chạy là thượng sách".“Diệp Hạo Vỹ, trong vòng 15 phút, cậu phải có mặt ở tiểu khu nhà tôi, nhanh!”“Tình hình quái quỷ gì nữa đây? Cậu đó nha, trời đất ơi!”Diệp Hạo Vỹ khó hiểu dập máy, một hai cũng không nghĩ ra được. Được rồi, vẫn là chạy đến gặp cô ấy trước đã.Quay đầu lại, lại thêm một phen sửng sốt:“Ái chà chà, chú Tư, người về từ lúc nào vậy?”Vội vội vàng vàng tìm vali, nhét hết những thứ cần thiết vào trong, Lục Khinh Lan luống cuống tay chân, không biết thầm mắng bản thân hết bao nhiêu lần.Không mất nhiều thời gian, cuối cùng cũng thu dọn xong. Lục Khinh Lan chạy đến tận cổng tiểu khu, thận trọng nhìn xung quanh. Rất nhanh đã nhìn thấy chiếc Land Rover của Diệp Hạo Vỹ xuất hiện ở phía đối diện, tâm trạng bất ổn của cô mới trở nên an tâm một chút, lập tức chạy như bay đến.Cúi đầu, kéo cửa xe, một lần, hai lần.Ơ? Sao lại khoá?Cắn môi theo thói quen, Lục Khinh Lan cũng không nghĩ ngợi nhiều không nghe thấy âm thanh chống đối phát ra, tiếp tục hung hăng lôi kéo, càng lúc càng mạnh.Cuối cùng, vẫn là do cửa xe bị khóa.Thấy vậy, trong lòng cũng thả lỏng, cô bước vào trong xe,