"Ahhh!" Lâm Thông đau đớn, thê thảm kêu lên. Mặc kệ anh ta giãy giụa cỡ nào cũng không thể rút tay ra được.Thuận thế nhìn lại, từ lúc nào mà bên cạnh Lục Khinh Lan đã xuất hiện thêm một người đàn ông. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng cùng ánh mắt sắc bén, toàn thân toát ra khí chất quân lâm thiên hạ, bất giác khiến cho người ta cảm giác bị áp chế.“Chú, không được...”Thấy tình hình ngày càng có nhiều người nhìn về phía mình, Lục Khinh Lan có chút luống cuống, kéo góc áo của Diệp Đình Thâm, ra hiệu đừng tiếp tục nữa.Diệp Đình Thâm nghiêng đầu nhìn cô, thấy trong mắt cô có chút lo lắng, cũng không nhiều lời liền thả tay Lâm Thông ra.“Người phụ nữ của tôi, không đến lượt cậu động tay động chân.”Lạnh lùng ném ra một câu, mặc kệ sắc mặt của Lâm Thông đang rất khó coi, Diệp Đình Thâm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lục Khinh Lan, giữ chặt trong lòng bàn tay, nhanh chân bước ra khỏi cửa.“Chú! Chú! Buông tay ra đi, đau quá...” Lục Khinh Lan bị kéo đi, cô không theo kịp bước chân của Diệp Đình Thâm.“A...” Diệp Đình Thâm đột nhiên dừng lại, Lục Khinh Lan không để ý liền đụng phải, sống mũi đau đớn.Xoa xoa cái mũi, Lục Khinh Lan cảm thấy hôm nay chú nhỏ của cô có vẻ không giống nhưbình thường.“Lục Khinh Lan, em đúng là có tiền đồ, học theo người ta đi xem mắt nữa?”Trong lòng Diệp Đình Thâm tức giận không nói nên lời, nếu không phải là anh đi ngang qua, liệu có phải anh đã trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình nói chuyện vui vẻ với tên đàn ông khác không?“Cháu…” Tuy nói là trước đó cô không hề biết về buổi xem mắt này, nhưng không hiểu vì sao khi đối diện với sự chất vấn của Diệp Đình Thâm, cô lại không tìm được lý do gì để phản bác.Chỉ là cô càng như vậy, sắc mặt Diệp Đình Thâm lại càng thêm trầm mặc:“Nói đi, nói cho tôi biết, em thà tình nguyện đi xem mắt cũng không muốn kết hôn với tôi?”Nói chưa dứt lời, hai mắt Lục Khinh Lan sáng lên. Đúng đó, nếu cô đồng ý buổi xem mắt do ông ngoại Lục an bài, chẳng phải sẽ có thể thoát khỏi trận ép hôn của người trước mặt sao? Rồi chú nhỏ sẽ có nguy cơ khiêu chiến với ông ngoại Lục?Lục Khinh Lan càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này thật tuyệt.Nhưng những lời tiếp theo của Diệp Đình Thâm đã làm cho cô vỡ mộng.“Đừng tưởng là ông cụ Lục sắp đặt thì tôi không sẽ còn cách nào để cưới em. Lục Khinh Lan, tôi cho em thời gian suy nghĩ. Không để em trốn đông trốn tây nữa, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ kết hôn thôi.”Dứt lời, Diệp Đình Thâm thừa dịp cô còn đang sững sờ, liền ghé vào tai cô, nói:“Khinh Lan, em là của tôi.”Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai của Lục Khinh Lan, vừa mềm mại vừa tê tái.Lòng cô run lên không rõ lý do, như thể một giọt nước nhỏ rơi vào trong tâm hồn tĩnh lặng, tạo thành một vòng gợn sóng.Thất tha thất thểu trở về nhà, Lục Khinh Lan cảm thấy những chuyện vừa xảy ra trong hai ngày qua khiến cô vô cùng mệt mỏi.“Khinh Lan, em là của tôi.”Chỉ cần cô nghĩ đến những lời này là đã cảm thấy khắp nơi đều là ánh mắt như thiêu đốt của Diệp Đình Thâm, ép cô không thở nổi.Trải qua một đêm trằn trọc, tấm lụa mỏng manh đã bị biến thành một mớ hỗn độn.Bàn tay nhỏ bé dùng sức xoa xoa khuôn mặt, một tiếng thở dài nhẹ buông ra. Lục Khinh Lan đứng dậy đi đến bên cửa sổ, muốn mở cửa để hít thở không khí, thuận tiện đem gió đêm